Trong cuộc sống không ai muốn phải nuối tiếc, nhưng làm sao tránh khỏi những nuối tiếc khi ta chưa từng trải qua. Thường thì ta hay đánh giá người khác bằng sự chủ quan của mình, nhưng ta quên rằng ta không phải là họ và họ cũng không phải là ta, hơn nữa ta cũng không phải là người trong cuộc nên ta không thể nào hiểu hết được những khó khăn, đau khổ mà người khác phải gánh chịu.
Sao ta không thể lắng nghe người khác nói nhỉ? Người khác vấp ngã là bài học cho ta học hỏi, rút kinh nghiệm mà ta không tốn công sức gì cả, sao ta không thể lắng nghe người khác nói, để cùng chia sẻ, yêu thương hơn,như vậy sẽ đẹp cả đôi đường.
Trong cuộc sống đôi khi ta đã đánh mất đi những tình bạn chỉ vì ta quá chủ quan, lúc nào cũng cho mình đúng, mà không hiểu những nỗi đau của người khác đang gặp phải. Nếu ta là người đau khổ mà anh em bạn bè quay lưng lại với ta thì ta nghĩ thế nào???
Tình cảm con người không phải lúc nào cũng dựa trên lý lẻ, nhiều khi ta nói rất hay nhưng tâm ta lại không đúng, vì ta nói để được hơn chứ không phải ta nói bằng tấm lòng, ngôn ngữ của trái tim bao giờ cũng làm người khác ấm lòng, ấn tượng hơn lý lẻ khô khan, ta nói để thỏa mãn bản ngã của ta chứ không nói vì người khác, thì người khác làm sao nghe ta được…
Trong đời sống tu tập cũng vậy, ta hay bị ảo tưởng đánh lừa, hay dính mắc vào những điều cao siêu bóng bẩy mà quên rằng chính tâm chân thật mới là đích đến, càng tu càng khiêm hạ, càng gần gủi chứ không phải xa lánh mọi người, nhất là Phật Tử tại gia còn có gia đình, anh em, bạn bè, hàng xóm. .v v. .cuộc sống là một sự hòa trộn những cái tôi với nhau, không hề dễ dàng để hòa hợp, vì vậy phải lấy nhẫn nhịn làm căn bản trong mọi quan hệ.
“Thấy lỗi mình, đừng nhìn lỗi người” đó là câu mà thầy tổ đã dạy và nhắc nhở chúng ta, không hơn thua, ganh ghét, để tâm mình được an mà tu hành. Nhưng trong kinh Phạm Võng lại nói rằng “nếu thấy bạn đồng tu có lỗi mà không nói thì ta là người tội nặng hơn người đó”.
Nhìn ở hai góc độ và ý nghĩa của mỗi câu, câu nào cũng hay, điều quan trọng là ta đặt nó đúng nơi đúng chỗ, ta đừng quá chấp chặt vào câu chữ mà đánh mất đi cơ hội làm người tốt, trí tuệ sẽ nói lên sự hành xử của chúng ta chứ không ai khác.
Nói hay không nói tùy thuộc vào tâm của chúng ta, nói đúng nơi đúng chỗ, nói bằng tình yêu thương sẽ đem lại lợi lạc, nói bằng tâm ganh ghét, ngã mạn sẽ đem lại khổ đau. Vì vậy nói hay không nói tùy thuộc vào tâm và trí tuệ của chúng ta, chứ không tùy thuộc vào câu chữ…
Hãy lấy tình thương, san sẻ đối xử với nhau, hãy làm những điều nên làm, hãy tha thứ và trải lòng ra để hiểu mọi người, ai ai cũng được vui tươi hạnh phúc…
T.P