Sáng nay em dậy sớm hơn mọi ngày dù hôm qua đi làm về rất muộn. Cầm tách cafe ra trước hiên nhà ngồi sưởi nắng, không ngờ giữa tháng một rồi mà thời tiết ấm áp quá. Khóm hoa trước sân nhà cũng đã bắt đầu hé nụ, hình như mùa xuân yêu thương đã lại trở về. Không biết năm nay nước Đức có còn phải đón mùa đông muộn nữa không, mong là những ngày an yên như thế này sẽ lại tiếp tục.
Dạo này em đang ôn thi nên lúc nào cũng thấy mình bận rộn, vậy mà chẳng hiểu sao nhiều lúc vẫn có thể ngồi hàng tiếng đồng hồ để nhìn lá rụng hay quan sát mấy con cá đang bơi trong hồ. Lâu rồi em không viết email dài cho người thân, bạn bè. Nhiều khi em không biết phải chia sẻ cảm xúc thế nào. Em sợ người khác sẽ nghĩ em yếu đuối. Em cũng ít viết note hơn, ít chia sẻ với bạn bè hơn, nhiều khi em sợ họ sẽ cười trước những suy nghĩ có phần lập dị của em. Có lẽ trong mắt họ, thế giới với em vẫn còn hồng quá. Nhưng nó có hồng hay không thì chỉ mình em biết, có lẽ cái cách em nhìn cuộc đời an nhiên quá, thành ra ai cũng nghĩ em sướng. Mà có khi em sướng thật, dù sao thì cũng còn biết cảm nhận bình yên trong cuộc sống và trong cuộc đời này. Em biết những khoảnh khắc này một lúc nào đó rồi nó sẽ đi, khi cuộc sống đổi thay, mình phải học cách dung hòa, vậy thì, ngày nào còn sống an nhiên được như thế này thì có lẽ, cứ sống thôi, có phải vậy không?
Mới đó mà cũng đã hơn nửa năm kể từ ngày em về Việt Nam và quay trở lại bên này, em ít nhớ lại quãng thời gian ở Việt Nam, ít nhớ về những kỉ niệm đã có. Không phải vì em cố tình quên, có lẽ mọi điều chưa đủ “mặn”. Những ngày ở quê hương thật ấm áp, nhưng buồn thay, vẫn luôn có những điều vô hình làm làm em không hạnh phúc. Có lẽ thế giới của em chỉ là đâu đó trong một thị trấn nhỏ ở miền quê yên ả bên này, với thiên nhiên, hoa lá, vài người bạn. Em không thuộc về một thế giới xô bồ, náo nhiệt ở chốn quê hương nên ngay cả khi đứng trên mảnh đất quê mình, em vẫn thấy thật xa. Dĩ nhiên, em không chia sẻ cảm xúc này với ai, nhưng em không thể giấu được trái tim mình.
Bây giờ đã là những ngày gần giữa tháng 1, còn ba tháng nữa thôi rồi em sẽ tốt nghiệp, có lẽ lần này chấm dứt hẳn sự nghiệp học hành. Một cánh cửa khác lại mở ra, chẳng biết chân trời phía trước sẽ là gì, nhưng em bình an đón nhận nó. Tất cả mọi điều đã, đang và sẽ xảy ra, em luôn tin đã có bàn tay của số phận. Tất cả những gì em có thể làm bây giờ là sống tốt, thật tốt thôi. Điều gì đến, sẽ đến thôi mà, phải vậy không?
2013 sóng gió với biết bao nỗi buồn đã nằm lại phía sau, em mong 2014 sẽ mang đến cho mình và cho mọi người nhiều an yên hơn, em mong mình sẽ tiếp tục dành cho bản thân nhiều những khoảng lặng nhiều hơn, để tự chăm sóc mình, để giữ cái đáng quý nhất cuộc đời lúc này: Sức khỏe!
Theo lịch của người phương Tây thì năm mới đã qua rồi, nhưng theo lịch của người “phương ta” thì những ngày cuối của năm cũ đang nhích lại rất gần. Quê hương hẳn đang nhộn nhịp trước những ngày giáp Tết, thời tiết chắc cũng ấm áp hơn bên này. Em không biết khi nào mình mới sẽ quay trở lại chốn đó, nhưng vẫn nhớ một vài khoảnh khắc, dù chỉ là rất nhỏ: Những con đường không đi hết những ngày mưa…
Ngày gió thì thầm 12.01.2014
H.C.M