Con vẫn còn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng mưa gió, trời rét căm căm cũng như sáng hôm nay… Đầu hôm anh con điện báo mẹ khó thở rồi, có gì anh điện. Con muốn về ngay với mẹ nhưng đêm hôm một thân một mình với đứa con thơ không có phương tiện để đi. Cả đêm con không ngủ được, thao thức… vừa niệm Phật tiếp dẫn cho mẹ vừa chờ tin của nhà mình từ quê… Cho đến bây giờ, tiếng chuông điện thoại lúc nửa đêm vẫn còn ám ảnh lấy con và trở thành nỗi sợ hãi không nguôi.
Vì điều kiện công việc cơ quan và con gái Susu còn nhỏ quá mà con không thể túc trực bên mẹ trong những giờ phút cuối đời. Con chỉ được về chăm mẹ ban ngày rồi phải quay trở ra để đón cháu, đó là điều con buồn nhất khi không được nắm bàn tay mẹ, vuốt ngực cho mẹ, giúp mẹ ngồi lên cho dễ thở những giờ phút cuối… Chỉ một mình chồng con và anh chị lo cho mẹ, được diễm phúc bên cạnh mẹ tiễn mẹ ra đi mãi mãi. Dẫu biết rằng đó là một sự giải thoát cho mẹ trong những năm cuối đời lìa xa bệnh tật già yếu, nhưng nỗi đau vẫn đè nặng trong lòng mỗi chúng con.
Con về làm dâu mẹ được 4 năm, quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng con đã cảm nhận được tình thương của mẹ chồng. Mẹ mộc mạc, giản dị chân chất đúng nghĩa của một bà mẹ quê. Con yêu kính mẹ không hẳn vì là dâu của mẹ mà một phần vì cảm phục cuộc đời của mẹ. Những năm tháng loạn lạc, mẹ đã cống hiến cả tuổi trẻ của mình cho thời cuộc, những bắt bớ giam cầm tra tấn dã man đã làm mẹ kiệt quệ, sức khỏe giảm sút so với tuổi. Năm mẹ tròn 32 – cái tuổi được coi là đẹp nhất của đời người đàn bà thì mẹ lại phải gánh chịu nỗi bất hạnh lớn lao, Ba ra đi đột ngột để lại cho mẹ 5 đứa con côi cút giữa cảnh nhà nghèo, quê hương xơ xác. Mẹ đã vượt qua tất cả nỗi đau với bản năng của một người mẹ phi thường, vượt qua tất cả sóng gió cuộc đời để nuôi các con khôn lớn trưởng thành. Vẫn biết rằng thế cuộc tạo anh hùng, nhưng không phải ai cũng được như mẹ. Khi chưa được về làm dâu mẹ, mới nghe chồng con kể về mẹ thôi, con đã thầm cảm phục và tự hào thay cho chồng con vì được làm con của mẹ!
Con còn nhớ những ngày đầu, lúc vợ chồng con mới cưới nhau xong là về quê ra mắt họ hàng, làm dâu mẹ qua quýt dăm ba ngày rồi lại tất tả quay về với công việc nơi thành phố. Cuối tuần mới được về bên mẹ, được ăn những món quê mẹ nấu. Mặc dù tất cả sự ngọt nào đó đối với chúng con thật ngắn ngủi làm sao nhưng đối với con là một diễm phúc. Phận con là gái lấy chồng xa, nên việc con yêu kính mẹ và cảm nhận được tình thương từ mẹ như mẹ ruột của mình là một điều hết sức tự nhiên và cần thiết. Mặc dù con ít có thời gian tâm sự cùng mẹ những vui buồn từ cuộc sống, nhưng mỗi khi về bên mẹ con như được đồng cảm một điều gì đó từ nụ cười ánh mắt và sự hỏi han ân cần của mẹ. Con đã hạnh phúc biết bao!!!
Cho đến một buổi chiều mùa đông, khi con sinh con gái Susu tròn một tháng thì mẹ ngã bệnh, những ngày tháng mẹ nằm liệt giường vì tai biến là chuỗi tháng ngày chúng con đau buồn nhất. Cho đến bây giờ mỗi lần nghĩ về mẹ, vợ chồng con lại thấy xót lòng xót dạ vô cùng. Bởi lúc mẹ còn bên cạnh thì chúng con vừa mới ổn định cuộc sống chưa có điều kiện để phụng dưỡng công ơn của mẹ. Đến bây giờ khi chúng con đã có cái ăn cái mặc, con cháu đã lớn khôn thì mẹ đã không còn…
Năm nay vợ chồng con làm lại ảnh thờ mẹ, vì lúc mẹ mất các anh chị con phải làm vội làm vàng để kịp thắp nhang cho mẹ nên bây giờ ảnh đã mờ đi. Chúng con đã làm lại di ảnh mới để mỗi lần thắp nhang cho mẹ được cảm thấy rằng mẹ vẫn hiển diện quanh đây, ở ngôi nhà thân yêu này mẹ vẫn soi sáng trong lòng mỗi chúng con.
Hôm nay ngày giỗ mẹ, chúng con lại về… lại được cùng anh chị em và các cháu quây quần bên mâm cơm gia đình ấm cúng, được ăn các món quê ngày xưa mẹ thường hay nấu, được sưởi chút ấm trong lòng giữa ngày đông giá rét… vì nghĩ rằng mẹ vẫn ở đâu đó bên cạnh chúng con.
Ở một nơi xa nào đó của cõi niết bàn, hôm nay cũng như mãi mãi mẹ hãy an lạc và luôn dõi theo và nhắc nhở chúng con trong cuộc đời "làm người" mẹ nhé!
S.P