Anh nghe trong anh một nỗi nuối tiếc bâng khuâng. Thời gian lặng lẽ trôi qua, im lặng như mặt nước hồ thu khi vắng gió. Thời gian đi qua mang theo những kỹ niệm chắc chiu của thời tuổi trẻ.
Bây chừ đếm lại thời gian anh đã ngoài bốn mươi mùa thu của 12 tháng 8. Anh chuẩn bị bước qua con đường trần thế anh xin giao lại cho em.
Giao lại cho em sân trường đầy hoa phượng đỏ, giao lại cho em bảng đen phấn trắng, giao lại cho em mái trường thơ mộng, giao lại cho em khung trời kỷ niệm, giao lại cho em, anh giao tất cả, em cố nâng niu và ôm ấp vào lòng gia tài vô giá.
Em đừng trách gì anh-Con đường anh đi qua tháng năm rồi vẫn thế. Gió vẫn thổi, mấy vẫn bay, hoa vẫn rụng và, trăng sao muôn đời vẫn lấp lánh.
Em ơi! Khung trời tương lai đang rộng mở chờ đón bước chân em. Rồi đây anh sẽ tìm qua dấu chân kỷ niệm. Riêng anh đã đi qua trong sương mù ngăn lối, trong cát bụi phù du, dấu chân anh đã miệt mài trên sỏi đá, dáng hình anh đã đậm nét phong sương. Em đừng thấy anh như thế mà nản lòng em nhỉ! Bước lên đi em, vội vàng lên đi em, tuổi xuân chỉ có một lần, như hoa kia chỉ một thời khoe sắc thắm. Ai cũng chỉ một thời vang bóng, rồi trở về trong yên lắng cô đơn. Em ơi! Tiếng hát nào không lịm tắt ở bờ môi, nụ cười nào anh sẽ muôn đời tươi thắm, chọn đi em để đủ nghị lực lên đường. Anh tin ở em, tuổi em nhiều nghị lực, em phải phấn đấu với tự thân để không sai đường anh mơ ước. Từng bước chân của em sẽ đi trong lòng dân tộc, trong ánh đạo huy hoàng, không bao giờ lạc nẻo. Bao nhiêu người đang chờ đón em, đừng làm họ thất vọng em nhỉ. Mai đây tiếng nói của em là tiếng nói văn hóa của quê hương, của Việt Nam yêu dấu. Tương lai của em như bình minh ngời sáng.
Anh hy vọng những vô minh đen tối không còn ngự trị trong thế hệ của em, em không giao động với những quyến rũ tầm thường. Em sẽ đầy đủ tư duy trong chánh kiến.
À-Anh không quên giao lại cho em kho tàng chánh pháp. Để em rộng bước vân du trên đường hoằng pháp, em sẽ là người giàu sang em nhỉ. Em đừng vì một lý do gì mà làm lu mờ ánh sáng chân như. Hãy tinh tấn lên em ạ. Chúng sanh đang quằn quại trong đau thương, em đừng để cánh cửa Niết-bàn mỗi ngày một khép kín mà hãy mang chân lý về cuối miền mong đợi. Dù khổ cực em cố gắng dấn thân đừng nản chí, chớ lãng phí thời gian. Anh em chúng mình chỉ một lần tri ngộ này thôi, rồi vẫy tay chào ly biệt vào một chiều lộng gió.
Đường xưa anh trở lại khói sương lẵng đãng phiêu bồng hoang vu. Còn em những tháng năm còn lại trung kiên chờ đợi trong bụi hồng nhô nhấp.
Anh ra đi sẽ không mang gì cả, dù những ân tình chưa thỏa, những mộng đời chưa tan. Anh sẽ để lại cho em tất cả, em hãy một lần nhận diện, để rồi anh em chúng mình cùng nhau chia biệt, để rồi từ ấy chia ly…trời chiều hắt hiu…Nếu có phút giây nào dâng lên nỗi nhớ bâng khuâng, xin em hãy tìm anh trong những gì anh giao lại.
N.T