Trang chủ Phật học Đoạ mang thân ngựa vì ham làm giàu

Đoạ mang thân ngựa vì ham làm giàu

146
0

Thế rồi thầy thường đến thăm anh, thấy anh dồn mọi nỗ lực cho việc kinh doanh hết sức bận rộn, nên khuyên nhủ anh phải cố gắng học Phật, làm các công đức. Thế nhưng, mỗi lần đến khuyên nhủ, người anh đều đáp: “Tôi bận rộn lắm! Việc kinh doanh rất khẩn trương, có thì giờ đâu mà nghĩ đến việc làm công đức và tu học Phật pháp. Việc ấy để sau này hãy tính.”

Lần nào cũng thế, thầy mang một bầu tâm huyết nhiệt thành đến khuyên bảo anh, nhưng khi trở về chỉ chuốc lấy một niềm thất vọng ê chề. Thầy tự nghĩ, với cái đầu óc mê muội như anh mình, thật khó mà tỉnh ngộ, làm những việc tốt lành.

Thế rồi, không bao lâu sau đó, người anh bỗng dưng mắc một chứng bệnh cấp tính, chết một cách đột ngột. Người em rất thương xót liền vận dụng Thiên nhãn thông quan sát trong sáu cõi, xem thần thức anh mình hiện ở cõi nào. Tại cõi người, cõi trời đều không thấy; cuối cùng, tìm thấy anh ấy đang đầu thai vào loài súc sanh-một trong ba đường ác. Nhưng bấy giờ, người anh đã thay đổi hình dáng con người, mà mang hình dáng của một con ngựa ngu si đần độn.

Con ngựa ấy đang kéo một chiếc xe chở đầy vật liệu, chạy trên một con đường có vô số những ổ gà lồi lõm. Cứ mỗi lần xe nghiêng thì trên thân ngựa càng tăng thêm áp lực, lại không biết bao lần vượt qua những đoạn đường sình lầy, khiến thân thể rã rời, tựa hồ không còn bước đi nỗi nữa. Đã thế, người đánh xe lại còn dùng roi quất tới tấp, lúc nhẹ tay, lúc mạnh tay, khiến trên mình ngựa dọc ngang đầy những vết roi.

Than ôi! Tiếng ngựa thở hổn hển, nước bọt trào ra hai bên mép, không còn bút mực nào tả xiết tình cảnh khốn khổ ấy nữa.

Người em thấy cảnh tượng ấy vô cùng thương xót, chạy đến bên con ngựa, đem những lời nói bình nhật mà người anh đã nói với mình để nhắc nhở ngựa: “Chuyện học Phật, để sau này hãy tính!- Chỉ lo chăm chắm buôn bán kiếm tiền, kết quả như thế nào bây giờ đã thấy chưa?” Lúc ấy, con ngựa chỉ biết cúi gầm đầu xuống như thấm thía nỗi niềm.

Sau khi trở về nhà, con ngựa ấy không chịu ăn uống gì nữa, thế chỉ mấy hôm, vì nhịn đói mà chết. Bọn phu xe chứng kiến sự kiện đó lấy làm hậm hực bảo nhau: “Nhất định đây là do vị xuất gia kia đã dùng chú thuật làm con ngựa ta phải chết.” Thế là, họ bủa đi bốn phương tìm bắt người xuất gia ấy đem về hỏi tội. Bấy giờ, vị xuất gia đối diện trước mọi người, ung dung nói: “Đây là anh tôi, bình sinh anh không chịu nghe lời người thân khuyên bảo tu học Phật pháp, mà chỉ chăm chú lo việc buôn bán kiếm tiền, cho rằng học Phật pháp là chuyện hão huyền vô tích sự, nào hay mạng sống vốn vô thường, đột nhiên mắc bệnh cấp tính mà từ giả cõi đời. Vì lúc sống không chịu tu học Phật pháp, không biết làm việc phước thiện, trau dồi trí tuệ; đã không có phước báo mà cũng không có trí tuệ, cho nên mới thác sanh vào loài súc vật, làm một con ngựa khốn khổ. Tôi đã vận dụng thần thông, tìm thấy anh mình, bèn đem những lời mà anh nói với tôi ngày trước thuật lại một hồi. Do thế, anh thức tỉnh, cảm thấy hổ thẹn, tự hận mình ngu si, cho nên tuyệt thực mà chết.”

Sau khi nghe thầy trình bày sự việc, mọi người ai nấy tỉnh ngộ, liền thỉnh cầu thầy cứu độ, hướng dẫn họ tu học; đồng thời mỗi người góp một quan tiền để cúng dường Phật và cúng dường trai tăng nhằm hồi hướng công đức cầu siêu độ cho con ngựa đáng thương ấy.

Nhờ công đức đó mà người anh của thầy nhanh  chóng thoát khỏi cảnh giới súc vật, sinh lên cõi trời. Đồng thời, do sự kiện con ngựa này mà nhiều người đã giác ngộ, phát tâm tinh tấn tu học đạo, để tự cứu mình thoát khỏi ba đường ác, sinh về các cảnh giới an lành.

M.C

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here