Tâm trí non nớt cảm nhận ra rằng hai mạ con tôi đang được cưu mang, đùm bọc và chở che, thay vì bị ghét bỏ và khinh khi như mạ con tôi vẫn thường nhận được từ những người được xem là “máu mủ”. Tôi mặc nhiên coi đây là nhà của mình, coi Ôn trụ trì là Ôn ngoại của mình, coi chú tiểu ngồ ngộ trong chùa là người anh thân thiết của mình. Người nào cũng của mình hết, kể cả những người đến viếng cảnh chùa cũng vậy. Và có lẽ, cũng từ đâu đó, tại cửa thiền này, hạt giống bồ đề đã ươm những mầm đầu tiên trong tôi…
Thời gian thấm thoắt trôi qua, giờ đây tôi đã trưởng thành. Cuộc sống ở nơi đất khách quê người với nhiều cạm bẫy, đôi lúc tôi tưởng chừng như mình buông tay. Nhưng may mắn cho tôi, mái chùa xưa cùng ký ức kịp hiện về giúp tôi giữ được lòng mình. Và chốn xưa giờ đây đã trở thành điểm tựa cho cuộc đời tôi. Xin cảm ơn một nếp chùa hiền dịu, cảm ơn những vòng tay rộng tình thương yêu, cảm ơn một tuổi thơ lạc loài mà may mắn. Cảm ơn cuộc sống!