Vào một buổi tối trời tuyết lạnh, có một cậu bé khoảng bảy tuổi đang đứng tần ngần trước một siêu thị sang trọng…
Đứa bé đi chân đất, khoác trên ngươì một bộ quần áo đã cũ kỹ, rách tả tơi…
Có một thiếu phụ đi ngang qua trông thấy cậu bé, bà đọc được những gì trong đôi mắt thơ ngây của cậu bé muốn nói…
Bà liền cầm tay cậu bé dẫn vào siêu thị mua cho cậu bé một đôi giày mới và một bộ quần áo ấm…
Xong, người thiếu phụ cùng cậu bé bước ra, bà hôn nói nhỏ với cậu bé rằng: Chúc cháu một đêm ngủ ngon!
Đứa bé trố mắt nhìn người thiếu phụ, rụt rè hỏi: Dạ thưa bà, bà có phải là Phật Bà không ạ?
Bà cúi xuống mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai cậu bé rồi xoa đầu cậu và nói: Con ơi! Không phải đâu, bà chỉ là một trong những đứa con của Ngài mà thôi!
Ôi! Được làm những đứa con của Ngài là một niềm hạnh phúc lớn lao cho mỗi chúng ta!
Cậu bé chỉ vô tình nói lên cảm nghĩ đơn sơ của mình… Tất cả những ai thực thi nghĩa cử yêu thương đến với tha nhân đều là những đứa con ngoan của Ngài…
Chúng ta hãy thực sự làm ra những đồng tiền tâm linh qua sự trãi lòng bác ái yêu thương và những nghĩa cử trao ban vô vị lợi…
Chúng ta hãy liên kết những đứa con của Ngài với nhau – trong Ngài – rồi chúng ta sẽ có được tất cả…
Hãy đừng để sự sống ích kĩ, tham lam, hưởng thụ quây tròn quanh mình mà chúng ta hãy biết sống quảng đại và trao ban cho tất cả anh chị em của chúng ta…
Chúng ta nguyện theo gót chân Ngài đi nhặt từng hạt Ánh Sáng rơi để ngọn đuốc Tình Thương, Trí Huệ từ nơi con tim của chúng ta rực cháy. Ngọn đuốc ấy sẽ mãi mãi soi cho chúng ta từng bước trên hành trình TRỞ VỀ…
Chúng ta đừng nghĩ rằng mình sẽ đạt đến một đẳng cấp ở một thế giới nào đó thật cao. Và chúng ta cũng không cần phải buông bỏ thế gian. Chúng ta phải làm cho thế giới này ngày một tốt đẹp hơn bằng tất cả khả năng của mình: Thương yêu, chăm sóc, giúp đỡ, tha thứ và hy sinh… cho tất cả.
Trong mẫu chuyện trên đây, Ngài đã đồng hóa mình với những người bé nhỏ, nghèo hèn, những người bất hạnh không ai nâng đỡ… Nhận ra Ngài trong mọi người và mọi loài đã là một điều khó, và làm việc gì đó cho tất cả lại càng khó hơn…
Hãy thương yêu và phục vụ Ngài nơi anh chị em của chúng ta. Chúng ta đừng trách Ngài đã tạo ra đau khổ, mà chỉ nên trách mình đã khóa chặt lòng từ tâm. Chúng ta đừng trách Ngài đã tạo ra bệnh tật, mà chỉ nên trách mình quá hờ hững vô tâm… Ngài đã ban cho con người một trái tim yêu thương để xoa dịu những nỗi đau bất hạnh. Vì thế chúng ta hãy tự nhiên trãi lòng mình để nhận ra tất cả anh chị em của chúng ta là hiện thân của Ngài vậy…
Đ.T.G