– Hạnh phúc ư?
Đúng! Tiếng gọi đó đã đem đến cho nó một niềm vui bất tận. Vì chính mẹ là niềm hạnh phúc không thể thiếu trong cuộc đời cô.
Sáng nay, khi nó soạn bài vở chuẩn bị đi học, đang loay hoay bên chồng sách vở thì…
– Hả ? Nó lắc mái đầu – thói quen của nó khi có chuyện bất bình thường xảy ra để xem mình có nghe lầm hay không.
Nhưng không, không thể lầm đuợc. Tiếng bé Ti đang lanh lảnh gọi nó ngoài sân:
– Chị Ni ơi! Chị Ni à! Mẹ và cu Tý về thăm chị đây nè – Ti cười to – chị Ni không mau ra, Ti ăn hết phần kẹo của Chị luôn à.
Bé Ti nói chưa hết câu đã thấy nó đứng im lặng ở cửa. Chẳng phải nó sợ câu hù doạ của bé Ti đâu.
– Mẹ! Qua giây phút bỡ ngỡ, cô chạy đến ôm chầm lấy người mẹ thân yêu bao năm rồi nó xa cách. – Mẹ cô đây sao? – Nó thấy xót xa trong lòng – chỉ bao năm không gặp thôi mà mẹ già đi nhiều quá.
– Ơ! Cô vui lắm sao nước mắt cứ chảy viền quanh mi?
Cứ như thế… nó chẳng nói được lời nào để cho mẹ hiểu. Thời gian qua nó rất nhớ thương mẹ. Nhưng mẹ cô cũng không nói gì được, chỉ im lặng nhìn nó, thỉnh thoảng ôm cô vào lòng, vuốt lấy chòm tóc của cô với cử chỉ trìu mến yêu thương. Cô đâu biết rằng, nhìn cử chỉ của nó, mẹ đã cảm nhận được tất cả những gì trong lòng nó nghĩ. Cu Tý rụt rè nép vào lưng mẹ chăm chăm nhìn cô, ngạc nhiên – Tý nhớ – ngày xưa, chị Ni của Tý có đầu tóc búp bê rất xinh, bồng Tý đi chơi khắp xóm. Chứ đâu phải như bây giờ chỉ còn lại một ít tóc như vậy.
Ánh mắt của cu Tý nhắc nhở nó một điều là cô chưa nói gì với cu Tý cả. Nhưng mà nó cũng chẳng biết nói gì với em, chỉ ôm vai Tý vỗ vỗ như ngày nó ở nhà thường vỗ về khi Tý khóc.
… Ngồi học trong lớp mà đầu óc nó ở tận đâu. Cô đang lang thang trên từng cây số. Thoáng một cái cô đã về chùa thăm mẹ cu Tý, rồi về đến tận quê nhà thăm ba, các em, bà ngoại của cô nữa. Cô cũng không quên ghé thăm góc nhỏ ngày xưa cô thường chơi đồ hàng. Đôi lúc, tâm hồn cô trở về lớp học nhưng cũng chẳng ăn thua gì vì cô đang sắp xếp lại những gì cần hỏi mẹ, và kể cho mẹ cô nghe những gì trong thời gian cô sống xa mẹ.
Trong thời gian hành điệu, biết bao kỉ niệm vui buồn và càng không thể tránh khỏi những điều bất như ý nhưng cô quyết định chỉ nói với mẹ những điều vui thích. Cô không muốn mẹ lo lắng về cô nữa, vì cô biết suốt đời mẹ là sống cho chị em cô.
Cô nhớ, ngày đó gia đình cô chưa được như bây giờ nên mẹ cô rất khổ nhọc để lo cho chị em cô ăn học. Tuổi thơ của cô chưa đượm một chút ưu phiền, chỉ vô tư học tập, kể cả việc giữ em cũng được mẹ cô tha bổng. Vậy mà đùng một cái cô đòi đi tu, nhất định đi tu nó mới chịu. Là một người Phật tử, mẹ cô làm sao cản ngăn được chí nguyện xuất trần của cô, chỉ âm thầm đau khổ vì sắp phải xa con.
Ngày đi, ba mẹ cô giành nhau xem ai là người đưa cô. Cuối cùng mẹ cô thắng cuộc. Nhưng ba cô không cam tâm, đã chạy theo trên chiếc xe máy tiễn cô đoạn đường thật xa.
…Ngày mẹ trở lại nhà, cô thẩn thờ như kẻ mất hồn, nó cảm thấy trống vắng hụt hẫng. Tội nghiệp cho cô ! Thời gian trôi nhanh, bên những trang kinh mà sư phụ kiểm tra hàng ngày là tâm hồn trẻ thơ dễ quên, cô dần vơi đi nỗi nhớ nhà, cô trở lại cái tính hồn nhiên vô tư ngày nào. Nhưng bây giờ đây tâm hồn cô nhạy cảm hơn mỗi khi nghĩ về mẹ.
Suốt thời gian xuất gia, nó chưa về thăm mẹ lần nào, còn mẹ cũng chưa có dịp lên thăm cô vì phải còn lo cho các em nữa. Nó biết, dù mẹ có thương nhớ nó đến đâu thì cũng chỉ như cô âm thầm nhớ mẹ.
Có lần, nhận được thư mẹ, cô xúc động – khi ở nhà nó không hề thấy mẹ viết thư – cô đọc thư mẹ như nuốt lấy từng lời từng chữ, thỉnh thoảng đem ra đọc lại cho đến khi thuộc từng nét chấm, dấu phẩy.
Tội nghiệp mẹ – cô thầm nghĩ – nhọc nhằn là thế mà chưa một lần nặng lời với chị em cô. Tuy cô còn nhỏ thật nhưng nó không phải không hiểu cuộc sống gia đình cô. Vậy mà đọc thư mẹ, khiến cô dù không yên lòng cũng cảm thấy vui. Đặc biệt là cả nhà ai cũng thương nhớ cô, ai cũng mong muốn cô luôn ngoan và học giỏi. Mẹ cứ nhắc đi nhắc lại: “Con hãy yên tâm tu học, cuộc sống của con chính là niềm hạnh phúc của mẹ. Cố gắng lên con nhé. Mẹ vui hơn khi thấy con thật sự khôn lớn thành người”.
Mẹ ơi! – Cô thầm gọi – nhất định, con nhất định cố gắng.
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào”.
“Mẹ là dòng suối chảy dài năm tháng,
Trôi qua từng ngõ ngách đời con”
Cô thầm nghĩ: Trên thế gian này, nếu có biển nào lớn hơn biển Thái Bình thì chắc chắn nó sẽ lấy biển đó để ví với tấm lòng của mẹ. Và nếu đức Phật là người vĩ đại nhất thì mẹ là người vĩ đại thứ nhì…
N.M