Cứ nhắm mắt mở báo giấy hay báo mạng ra mỗi ngày là thấy ngay không ít chuyện bi hài, thậm chí nhiều khi rất bi thảm, xảy ra xung quanh miếng đất sở hữu. Có thể nói, đất đai là thước đo, là cái phong vũ biểu nói lên đạo đức của con người, phẩm chất của công bộc.
Không ít ông quan đã phải ra tòa, thân bại danh liệt chỉ vì một miếng đất. Vì một miếng đất mà đứa con bất hiếu có thể đuổi người mẹ đẻ thân cô thế cô gần đất xa trời ra đường đi ăn xin, anh em đang thuận hòa phải chia lìa ly tán, có khi giết nhau bởi hận thù. Vì một rẻo đất chỉ vừa đủ cắm dùi thôi, hai người hàng xóm vẫn tắt lửa tối đèn đi lại với nhau bỗng dưng thành kẻ thù, có khi xảy ra án mạng. Chuyện lấn đất kiểu tằm ăn dâu một cách ti tiện còn xảy ra ở tầm quốc gia, nhiều khi đe dọa cả hòa bình.
Chuyện "trục" nọ "trục" kia ông chẳng bà chuộc khi có khi không, chuyện khôi hài đường sá bẻ quẹo hay nắn thẳng qua nhà quan, quy hoạch cả một vùng bị xiên xẹo, xấu xí đi… thường bị dư luận nghi ngờ một cách chính đáng là do lợi ích về đất của một nhóm hay thậm chí một người.
Người là hoa của đất nhưng cũng không ít người xấu xa, trở thành vô liêm sỉ, phải đeo mặt mo suốt đời vì đất. Lòng tham như con thú, nó sẽ nhe răng thả vuốt ngoạm thứ dễ nhất nhưng thường cũng là miếng mồi ngon nhất là đất.
Nhưng không phải bao giờ cũng chỉ là chuyện bi hài. Dù đạo đức có thành sa mạc chăng nữa, thì con người vẫn là ốc đảo xanh rờn cho bóng mát, củng cố được niềm tin vào sự tốt đẹp không bao giờ cạn. Một bài báo chưa ráo mực ngày 10-11 đưa tin: "Chị phải đi giúp việc cho nhà người (lương tháng 1,5 triệu đồng), anh làm phu hồ kiếm tiền nuôi con (80.000 đồng một ngày) nhưng vợ chồng anh Tạ Đức Ngọc (thôn 5, xã Yên Phú, huyện Hàm Yên, Tuyên Quang) đã tự nguyện hiến 1,1 héc ta đất vườn đồi đang trồng keo, cây ăn quả… của mình cho xã xây trường học…" (TTXVN và Dân trí 10-11).
Đứa con gái lớn của anh chị cũng phải nghỉ học giữa chừng vì nhà không đủ tiền nuôi, hiện hai vợ chồng cũng đang phải đi làm thuê ở TPHCM để mưu sinh. Một hộ thuộc diện nghèo, cả nhà đi làm thuê, đi ở đợ, đã xả thân làm việc thiện. Nỗi đau thất học ám ảnh họ và họ đã không tiếc đống của cải mồ hôi nước mắt gây dựng cả một đời để làm trường, tạo ra ánh sáng từ hố sâu nghèo đói.
Bài báo viết thêm: "Anh chị còn thúc giục xã nhanh chóng hoàn thiện thủ tục hồ sơ chuyển nhượng đất để còn phải đi làm xa. Sau khi bàn giao đất đai xong, anh chị đóng cửa nhà, khăn gói lên đường đi làm thuê với tâm trạng vui vẻ".
Ai làm từ thiện cũng đều trong "tâm trạng vui vẻ". Nhưng các nhà hảo tâm, những tấm lòng vàng lừng danh thế giới như Bill Gates hay Warren Buffet cũng chỉ mới cho thiên hạ vài phần trăm gia sản của mình. Nhiều người giàu xứ ta cũng vui vẻ bỏ cả hạt xoàn hay xuyến vàng vào hòm công đức cúng dường tam bảo cho nhà chùa nhưng là để cầu phúc và cầu "nhất bản vạn lợi" hay xây chùa chứ không phải xây trường. Không ít vị đầy tớ dân mồm rao giảng đạo đức mà tay để gầm bàn nhận phong bì, sau đó gom đất của người nghèo, nghiễm nhiên thành những địa chủ mới.
Vì lòng không thành, tâm bất chính, hành động vi phạm pháp luật kỷ cương mà nhiều ông quan phụ mẫu đã là nguyên nhân của những vụ khiếu kiện đất đai, gây khó khăn cho chính nơi mình chịu trách nhiệm phục vụ. Xin các vị hãy tin chuyện hiến đất của anh chị Tạ Đức Ngọc là có thật, là trên đời còn có những người làm mướn, ở đợ có khát vọng "làm ra ánh sáng" chứ không phải suốt đời "ôm đất". Và nếu như các vị đó biết đỏ mặt dù một phút thì cũng là phúc lớn cho đất nước rồi.
TuanVietNamNet