Trang chủ Phật giáo với Tuổi trẻ Cuộc sống diệu kỳ

Cuộc sống diệu kỳ

138
0

 

 

 

Bạn ạ!

Mặc dầu ai cũng biết rằng, cuộc sống vốn vô cùng, không thuỷ không chung, bạn và tôi, mỗi người chẳng ai giống ai, bởi vì cuộc sống cũng chính là cảnh giới của Đạo của mùa xuân vạn hạnh với lấp lánh những ánh xuân hồng diệu kỳ, hay mùa hạ nắng vàng rực rỡ, "bốc nhiệt" với những cơn mưa rào tươi mát, mùa thu buồn buồn, lá vàng rụng khắp sân vườn, mùa đông ảm đạm, mưa gió lạnh lẽo u ám…những hiện tượng của cuộc đời, những cung bậc của tình thương yêu và cũng là những cung bậc của bản nhạc vô âm vô thanh mà bất kỳ ai cũng có thể có và cảm nhận theo một cách riêng trong sóng lòng.

Bạn và tôi không gì khác hơn là một tặng phẩm vô giá của cuộc sống: “Có gì chung chăng, giữa những cái đẹp, cái xấu, cái hư, cái nên… Bài thơ hạo khí; Bức hoạ sinh động; Khúc serenade du dương; Một buổi sáng bảng lảng sương…Khoảnh khắc đắm chìm ngây ngất trong tầng thanh khí im lặng để cùng thưởng thức, cuộc sống diệu kỳ...”.

Một buổi sáng, gặp bạn, gặp những người yêu thương, những người tốt, những người xấu, những người thân những người sơ, người đã quen biết và người chưa quen biết… có sao đâu, lòng vẫn cứ vui, miệng vẫn nở nụ cười tươi xinh và vui mừng reo lên (Trường khiếu nhất thanh), tôi cũng reo lên với bạn "chào nhau ở giữa con đường…"

Hay một buổi chiều đẹp trời, sau bữa cơm chiều, dạo quanh vườn một vòng rồi ngồi lại dưới gốc cây ngắm nhìn cây lá xanh tươi, một màu xanh của cuộc đời rất đẹp, chợt nghe đâu đó vang vọng về tiếng trẻ thơ gọi mẹ í ơi…mới ngộ ra rằng, cuộc sống là đây, một sự tiếp nối chảy mãi đến vô tận là đây. Có âm thanh khô cằn nào nơi trẻ nói trẻ thơ? Tôi trả lời, chắc chắn là không.

Kỳ lạ thay!

Giữa lúc bạn và tôi, những người biết thương yêu nhau đang cùng trên một con đường khám phá lại thực tại bên trong mỗi niềm trắc ẩn thân phận, thao thức buổi hoang sơ từ lòng tin đứng dậy. Thì ở đâu đó sâu thẳm của những cõi lòng vẫn có nỗi buồn tiềm ẩn. Sống ư? để làm gì mà cứ chắp chắp vá vá, vui vui, buồn buồn.

Ẩn ngữ và mật ngôn, sao không nói thẳng ra là cuộc sống đang trống vắng, tình yêu thương đang bị lu mờ bởi những toan tính, hơn thua, được mất…Lời ái ngữ cũng là lời yêu thương sao người ta nói với nhau khó thế. Hỏi ai, ai dám trả lời!!!

Nếu cái đẹp như một hiện trình của điều gì đã mất mà không chạm khắc vào cảm thức về một sự đổi thay, chuyển hoá để Chân, Thiện, Mỹ bay lên…bay lên…Thì bây giờ ở đây hiện hữu cũng tồn tại mong manh bất định, huyển hoá như tơ trời, mong manh như từng hơi thở, và vô thường như mỗi cuộc đời của bạn, của tôi…hà cớ gì không sống đẹp với nhau! 

Tình yêu và cuộc sống có ý nghĩa không thời gian, bởi nó tôn vinh những giá trị nội tại: Bạn và tôi, những người biết yêu thương nhau và cả những người tâm đã khô cằn sỏi đá cần có những khoảng lặng để quay về tri ân từng khoảnh khắc hiện tiền thiêng liêng của sự sống chảy trôi. Để cùng nhận ra rằng: Ôi cuộc sống diệu kỳ.

Mùa Xuân, mùa Hạ, mùa Thu, mùa Đông cứ mãi luân phiên và ồ ạc tràn về, bạn và tôi là những tặng phẩm uyên áo và “dể thương nhất” của cuộc đời bằng cả cái tình và nỗi niềm của người với người của người với thiên nhiên tất cả hãy cùng một tâm niệm đẹp dâng hiến cho đời, cho đạo để đất nở hoa (người ta là hoa của đất mà) và hãy cùng nhau nở những nụ cuời nguyên sơ: "Phật về từ buổi nguyên sơ".

Cùng tôi cười vang lên bạn nhé!

L.H

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here