Hôm nay lạnh, trời mưa lâm thâm càng làm tăng thêm sự tê tái và se sắt… cái cảm giác mà em đã chờ đợi từ khi mới chớm đông. Dẫu biết rằng trời mưa lạnh sẽ kéo theo biết bao phiền toái cho nhân gian nhưng em vẫn thích biết bao. Vì nó hợp với em, hợp với tâm trạng luôn chất ngất đông đầy mọi nỗi niềm…
Trời mưa lạnh, em có thể tự do đi trên phố và thả hồn theo những câu thơ lời nhạc nhảy nhót trong đầu mà không sợ người đi đường nhìn thấy và mắng mỏ em là đồ điên. Vì ai cũng bận chạy đua vơi mưa và suýt xoa với rét.Trời mưa lạnh, em có thể u uẩn bộ dạng của mình khi chạnh lòng nghĩ về một kỷ niệm xưa cũ, những mất mát yêu thương không trọn vẹn… mà không phải sợ thần sắc mình đối lập với sự vui tươi của ngày nắng mới.
Sáng nay ra phố sớm, em thích thú uống trọn những giọt tinh sương và ánh mưa màu bàng bạc, cái lạnh bắn vào từng lớp tế bào em tê tái nhưng sao vẫn nghe ấm lòng. Em đang nghĩ về những người em yêu thương ở một nơi xa nào đó đang hạnh phúc, đang có một sức khỏe tốt, một công việc tốt… Cũng như em, tất cả đều đang tròn đầy với đúng nghĩa của sự tròn đầy. Trong cuộc sống luôn vận động này, đôi khi chẳng biết thế nào là tròn đầy viên mãn,nhưng em cảm nhận rằng mình đã đủ và không thể nào có thể hơn được nữa… Em cũng không cần cố gắng để được nhiều thêm. Bởi lẽ em đã được cuộc đời yêu thương trọn vẹn, em đang có một trái tim nóng luôn đầy ắp những cảm xúc mà không phải là gỗ đá vô tri.
Cuộc sống đã cho em những niềm tuyệt vọng, nỗi đau tận cùng và những hạnh phúc bất tận, những điều ngỡ rằng vô biên…
Có những lúc em mãi chìm đắm trong biển tâm tư của riêng mình nhưng cuộc sống đã dìu em đi, thì thầm cho em nhớ rằng em đang có một bãi phù sa nồng ấm phía sau lưng, phía bến bờ thật gần, thật gần. Làm sao em có thể đi xa hơn về phía biển mênh mông vô tận ấy.Trong khi ở đó sóng có thể cuốn và vùi sâu em dưới lòng đại dương bất cứ lúc nào. Sóng không thể tự nó mang trả em lại bến bờ một cách bình yên!
Có những lúc em ích kỷ nghĩ rằng, ở đâu đó có những người không xứng đáng với lòng yêu thương của em, không xứng đáng để em nghĩ đến và chúc phúc mỗi sớm mai… Em biết làm một người cao thượng không phải dễ và không phải lúc nào em cũng làm được.
Chẳng phải lúc nào em cũng cầu mong mọi người xung quanh em được bình yên, hạnh phúc, để em luôn gặp những nụ cười và ánh mắt tươi vui mỗi lần gặp mặt. Em đã sợ lắm rồi cái cảm giác mình là “cái núi” để sẻ chia… Vậy nên không lý do gì những người em đã yêu thương, đang yêu thương và sẽ yêu thương không đứng hàng đầu trong mỗi lời chúc phúc của em!
Em đang yêu thương cuộc sống này với một cảm xúc nồng nàn khó tả. Em phải yêu thương cuộc đời này cho hết những cuồng si. Đến một ngày nào đó, trái tim của em thôi không còn cảm xúc, biển tâm tư của em thôi không còn đầy ắp nữa… lúc đó em sẽ là ai trên cuộc đời này và sẽ sống ra sao, sẽ đối diện với những yêu thương xung quanh mình bằng thái độ nào đây?.
Nếu ngày đó đến với em, mong rằng đó cũng chính là ngày em trả mình về với thiên thu…
Yêu thương là dòng chảy không bao giờ ngừng nghỉ trong em. Ở một nơi nào đó những người em yêu thươngnhé, nhất định phải sống thật tốt và thật hạnh phúc như em đang từng!
S.P