Bạn thân mến
Hôm nay trời thành phố bỗng dưng mát dịu. Cái “bỗng dưng” ấy báo hiệu một nơi nào xa đang hứng chịu giông bão. Cuộc đời luôn có những nghịch lý như vậy phải không? Có khi “hạnh phúc” của người này lại phát xuất từ đau khổ của kẻ khác!
Đã lâu, bạn không email, không điện thọai. Mình nghĩ, có lẽ bạn đang chán chường, mệt mỏi? Lại nghịch lý nữa rồi. Bạn, ở vị trí mà bao nhiêu người thèm muốn, lại cảm thấy cuộc đời chẳng có gì vui! Bao nhiêu người bươn bả kiếm tiền thì bạn lại sẵn sàng từ bỏ khỏan thu nhập đáng kể để đổi lấy ít ngày về chốn cũ, uống với bạn xưa ly cà phê vỉa hè. Cái chốn để quay về ấy, ắt phải ấm áp hơn nhiều so với hơi lạnh của két sắt nhà băng, phải không bạn?
Ngẫu nhiên vào đúng lúc tâm trạng buồn phiền, mình nhận được món quà là một CD sách đọc của một vị thiền sư nổi tiếng. Chỉ nghe giọng của người đọc thôi mình cũng đã cảm thấy thanh tịnh, bình an. Giọng đọc toát ra vẻ khoan hòa, từ ái của một bậc chân tu. Mình mở đĩa cho cả nhà cùng nghe. Theo dõi được đọan đầu, người trẻ bật cười: “Chỉ là hơi thở thôi, có gì mà phải học! Ai chả… hít thở mỗi giây!”. Nhưng người lớn đã sống quá nửa đời người thì hiểu khó khăn biết chừng nào của việc hít một hơi vào, thở một hơi ra cho đúng cách… |
Bạn biết chăng? Ngẫu nhiên vào đúng lúc tâm trạng buồn phiền, mình nhận được món quà là một CD sách đọc của một vị thiền sư nổi tiếng. Chỉ nghe giọng của người đọc thôi mình cũng đã cảm thấy thanh tịnh, bình an. Giọng đọc toát ra vẻ khoan hòa, từ ái của một bậc chân tu. Mình mở đĩa cho cả nhà cùng nghe. Theo dõi được đọan đầu, người trẻ bật cười: “Chỉ là hơi thở thôi, có gì mà phải học! Ai chả… hít thở mỗi giây!”. Nhưng người lớn đã sống quá nửa đời người thì hiểu khó khăn biết chừng nào của việc hít một hơi vào, thở một hơi ra cho đúng cách. Người lớn ấy đã tập, đã “thử thở” và nhiều lần phải bỏ cuộc nửa chừng. Hơi thở không đủ sâu, đủ dài như mong muốn. Những phần trăm giây cuối cùng bao giờ cũng trở nên gấp gáp, vội vàng, cũng lạc tâm vào những điều lo nghĩ. Chỉ những phần trăm giây thôi mà không vượt qua được, liệu có tự chủ nổi cả cuộc đời dài!
Bạn thân mến,
Mình muốn kể cho bạn nghe mình vẫn bắt gặp sự gấp gáp vội vàng đó trên đường mỗi ngày. Mỗi ngày, có nhiều, rất nhiều những chàng trai, cô gái nôn nóng lách qua làn xe cộ đông đúc, cố tìm cách vượt lên “những kẻ lề mề”. Quả tình họ cũng đã bỏ mọi người lại phía sau. Nhưng, vội phóng lên phía trước mà không kịp quay đầu nhìn lại, họ có biết đâu “những kẻ lề mề” kia cũng đang chờ đèn giao thông đổi màu như họ, ở giao lộ kế tiếp! Có bao giờ những con người ấy nhận ra, “tốc độ” của họ cũng chỉ là ảo tưởng, vì rốt cuộc, họ nào có nhanh hơn được ai!
Bạn thân mến,
Sáng nay mình đã ngồi sau khung cửa kính của một quán nước. Mọi âm thanh dừng lại bên ngoài và mình chỉ còn nhìn thấy những chuyển động im lặng. Chợt thấy mình trở thành khán giả của những thước phim câm. Một chiếc xe hơi dừng lại. Cô gái trẻ trên xe thả cặp chân dài xuống mặt đường, nhún nhẩy buớc trên đôi giày gót cao, chiếc váy Hàn quốc lòe xòe phất phơ trong gió. Cô bước đi không nhìn ai, miệng hoa cười nói với chiếc điện thoại di động xinh xắn áp sát bên tai. Có vẻ cô không nhìn thấy trên lề đường, nơi bước chân cô vừa ngang qua, có người đàn ông gầy guộc thiếu hẳn đôi tay đang cúi rạp mình cặm cụi vẽ bức tranh mùa xuân bằng những đầu ngón chân xương xẩu. Những chiếc xe hơi vẫn vun vút trên đường. Từng đoàn xe máy dằng dặc nối đuôi nhau. Không thể nào nhận biết cảm xúc của chủ nhân được giấu kín sau những chiếc khẩu trang và mũ bảo hiểm. Họ như những chú robot vô cảm đang lạnh lùng di động. Họ đi đâu nhỉ? Bỗng dưng mình tò mò muốn biết những con người ấy đi về đâu. Xa hay gần mà ai cũng có vẻ vội vàng muốn vượt lên kẻ đồng hành để được tiến nhanh về phía trước?
Lát nữa đây, mình cũng sẽ hòa trong dòng người ấy. Cũng sẽ có kẻ ngồi sau khung cửa kính nhìn theo mình và tự hỏi “người ấy đi đâu?”. Đi đâu, về đâu, chỉ có kẻ đang đi trên con đường của họ mới trả lời được, nếu họ còn tìm ra ít giây thư thả để nhớ lại và trả lời…
Bạn thân mến,
Mình đang mong cuộc sống của chúng ta chậm lại đôi chút, để ta còn có thể ngoảnh sang người bên cạnh và mỉm một nụ cười. Chỉ một nhịp thở thôi mà.
Thân tâm an lạc, bạn nhé.
C.K