Sau bốn giờ học hơi mệt, hồi trống báo hiệu tan trường.
– Khoẻ! Một vài Tăng sinh reo lên, và cũng đồng loạt như thế những tiếng tán đồng cho sự tan trường. Trong thời đi học, có gì sung sướng hơn, có gì hạnh phúc bằng cảm giác được nghỉ sớm!
Tôi thu xếp giấy bút và sách vở cho vào cặp, nhắm mắt lấy lại hơi thở để tâm hồn định tỉnh, đứng dậy hoà theo lời kinh hồi hướng.
Bắt đầu ra lớp, chúng tôi tủm tỉm đi sau lưng thầy. Tôi nhìn về phía trước, đảo mắt nhìn qua từng khuôn mặt của các bạn đồng lớp. Một số bạn có vẻ mệt mỏi, số khác thì vui vẻ lạ thường. Tôi cũng theo dòng người ra lớp, chân rải bước xuống cầu thang. Đi ra cổng, bỗng nhiên tôi gặp một bé gái khoảng chừng lên tám lên chín, ăn mặc không được gọn gàng, có phần rách rưới, tay dắt cụ già.
Em bé chìa bàn tay nhỏ xíu gầy guộc về phía tôi mà không nói lời nào. Em rưng rưng nước mắt. Tôi thấy những cảnh như thế thật nhiều lần, và lần này tôi cảm thấy tim mình rung động thực. Tôi đưa hai ngón tay móc túi, còn vỏn vẹn có hai nghìn đồng, tiến lại nắm lấy tay em, đặt đồng bạc vào lòng tay bé với tâm trạng cảm thông rất nhiều.
– Cảm ơn cô!
Tôi cố quay mặt bước đi để tránh cho những giọt thương tình khỏi trào ra trước mắt chúng bạn. Tôi lại nhìn em.
Em bé dắt cụ già đi ra khỏi đám đông rồi qua đường. Cô bạn tôi đưa xe ra, tôi lên xe cùng về, và theo tôi cùng về là hình bóng của em bé bất hạnh ấy.
Về chùa, “hai tay bưng bát cơm đầy". Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc. Tôi thấy mình được che chở trong tình thầy trò, huynh đệ; được học tập, thương yêu và quý mến nhau, mà lẽ ra đời tôi… dẫu sao tôi cũng không phải như em.
Hồi tưởng quá khứ của mình,. tôi thấy mình may mắn bội phần.
Được sống cuộc đời giải thoát, được từ bi che chở, tôi là người hạnh phúc. Tôi bưng bát cơm, thầm nguyện:
Nguyện đoạn nhứt thiết ác
Nguyện tu nhứt thiết thiện
Nguyện độ nhứt thiết chúng sanh .
L.T