Có một con suối nhỏ đổ xuống từ một ngọn núi cao ở một vùng rất xa xôi và hẻo lánh. Con suối chảy xuyên qua nhiều rừng núi và làng mạc. Và đến một ngày kia, con suối nhỏ chảy đến một sa mạc nóng bỏng, rộng lớn, đầy cát và gió…Con suối dừng lại và suy nghĩ: Ta đã vượt qua vô vàn chướng ngại; giờ đây, chắc chắn rằng ta sẽ vượt qua được sa mạc đầy khắc nghiệt này…
Nhưng… Đến khi quyết định tiếp tục khởi hành, con suối nhỏ thấy mình ngày một dần tan biến trong cát nóng mênh mông…
Sau nhiều lần cố gắng, nó hoàn toàn thất vọng…Con suối nhỏ thì thầm một cách chán nản: Ôi!
Có lẽ đây là định mệnh của mình! Chắc kiếp này mình không thể đến được đại dương mênh mông trong truyền thuyết…
Bỗng có một giọng nói trầm hùng vang lên: Hỡi dòng suối nhỏ kia! Nếu có một cơn gió thoảng qua thì con có thể trở về đại dương được đấy! – Đó là giọng nói của sa mạc.
Lòng không tin, con suối nhỏ đáp lời: Ông sa mạc ơi! Đó là bởi vì gió có thể bay được, còn con thì không thể làm được như vậy ông ạ!
Ôi! – Ông sa mạc liền cất tiếng – Con có biết không? Bởi vì con cứ bám víu vào thân thể của mình! Nếu con sẵn sàng bỏ nó đi và để cho mình tự do bốc thành hơi nước thì cơn gió có thể đưa con qua được sa mạc đấy!
Con suối nhỏ chưa bao giờ nghe đến chuyện này. Nó thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình phải từ bỏ chính mình và tan biến vào cơn gió hay sao? Không! Không thể như thế được!…
Dòng suối nhỏ không thể nào chấp nhận ý tưởng này…Vì từ trước tới nay nó chưa bao giờ trãi qua kinh nghiệm này cả…
Ôi! Từ bỏ chính mình tức là tự hủy diệt mình hay sao? Sau một hồi miên man suy nghĩ, dòng suối nhỏ lặng lẽ hỏi: Ông sa mạc ơi! Làm sao con biết được điều này là đúng?
Con à! – Sa mạc chậm rãi nói – Chính ngọn gió sẽ mang con băng qua sa mạc, và rồi con sẽ rơi xuống thành mưa. Mưa sẽ tạo thành dòng suối trở lại để tiếp tục cuộchành trình trở về với biển cả…
Nghe xong, dòng suối nhỏ liền hỏi: Thưa ông! Lúc đó concó còn giống như bây giờ không ông nhỉ?…
Con ơi! – Sa mạc trả lời – Giống nhưng không giốngcon ạ! Lúc đó, dù con có là một dòng suối nhỏ, mộtcon sông lớn hay là một làn hơi nước vô hình; nhưngtự tánh bên trong con vẫn không bao giờ thay đổi!
Bởi vì con cứ cho rằng mình là dòng suối nhỏ này vàcon không biết được bản tánh nội tại của chính mìnhmà thôi!…
Trong tận đáy lòng, con suối nhỏ mang máng nhớ lại tất cả…
Ôi! Trước khi ta trở thành dòng suối như ngày hôm nay,có lẽ cũng đã có một cơn gió nào đó mang ta đến lưng chừng núi cao – nơi mà ta đã biến thành mưa rơi xuống đất và trở thành dòng suối như ngày hôm nay…
Cuối cùng, như hiểu hết tất cả… Con suối nhỏ đã lấyhết can đảm cuộn mình và bốc hơi nhanh vào vòng tay mở rộng của gió… để đưa nó sang một giai đoạn mớitiếp tục cuộc hành trình trở về với biển cả đồng một thể.
Thật ra, dòng đời của mỗi chúng ta cũng giống nhưkinh nghiệm của con suối nhỏ ấy…Nếu chúng ta muốn vượt qua những chướng ngại củacuộc sống để trở về hội nhập với Ánh Sáng, Âm Thanhnguyên bản thì chúng ta phải có đủ: Tình Thương, TríHuệ và Dũng Khí để bỏ xuống tất cả những Ngã Chấp,bỏ xuống tất cả những ham muốn, bám víu và ràng buộc.
Có lẽ chúng ta nên tự hỏi chính mình: Tự Tánh của mìnhlà gì? Mình đang ham muốn, bám víu và ràng buộcnhững gì?…
Chúng ta phải luôn biết rằng: Chỉ có quay vào bên trongvà từng bước tự nhiên hoàn thiện chính mình một cáchnhuần nhuyễn thì chúng ta mới biết được bản chất thật sựcủa mình là gì?
Và chỉ có một con đường duy nhất là chúng ta luôn hằng sống trong Ánh Sáng, Âm Thanh; luôn tự nhiên Thiền, Sống Thiền để mình là một dòng sông tươi mát, uyênnguyên và tĩnh lặng… chảy mãi, chảy mãi… trở vềvới biển cả đồng một thể…
Đ.T.G