Mỗi ban mai khi chúng ta thức dậy, chúng ta nhận ra những tia nắng ngập tràn ấm áp và lộng lẫy trên những cánh đồng, trên những ngọn đồi, trên những dòng sông, trên những mái nhà và trên những ô cửa sổ nơi căn phòng của chúng ta vừa có một giấc mơ đẹp đêm qua.
Chúng ta cũng nhận ra tiếng chim rộn vang trong những vòm lá và hương thơm của cây cỏ, hoa trái cùng hương thơm của đất đai muốn thuở đang dâng lên ngào ngạt. Chúng ta mỉm cười và cất tiếng chào thân ái ngày mới với một ai đó bên cạnh mình. Thế nhưng, khoảnh khắc diệu kỳ ấy trong đời sống thế gian lại luôn luôn bị đột ngột tan biến bởi bao điều đau buồn xẩy ra.
Máu vẫn chảy trong ban mai lộng lẫy của thế gian bởi những cuộc chiến tranh tàn khốc. Những lời thù hận vẫn hiện lên trên những tờ báo phát hành buổi sáng ở đâu đấy, hiện lên trong giọng nói của chính con người trên một hệ thống phát thanh, hiện lên trong một toà nhà nào đấy vốn tôn nghiêm và hiện lên trong cả ngôi nhà giản dị mà đêm qua chúng ta đã từng thì thào hạnh phúc. Bóng tối của những độc ác, tức tối và hằn học vẫn phủ ngập trong không ít đôi mắt con người.
Tại sao những khoảnh khắc kỳ diệu mà chúng ta từng có và đang có lại không thể kéo dài mãi mãi và phủ ngập trên đời sống thế gian này như những tia nắng mặt trời? Tại sao chúng ta lại biến ngôi nhà thế gian của chúng ta thành một nơi của máu chảy, của thù hận, của đối kháng và của những giá lạnh?
Ngày ngày, có những cá nhân chúng ta đang lao động cho một cuộc sống tốt hơn của mình, có những quốc gia chúng ta đang tìm cách kiếm tìm những lợi ích cho quốc gia mình. Nhưng có một điều vô cùng nghiêm trọng mà chúng ta không nhận ra trong chính những nỗ lực ấy của chúng ta. Đó là thói ích kỷ, lòng thiếu vị tha và sự vô cảm với đồng loại. Chúng ta đã không nhìn thấy hoặc không muốn nhìn thấy con đường chung của nhân loại.
Chính vì những lợi ích của cá nhân một con người và của một quốc gia mà chúng ta lại trở nên tham lam và độc ác. Chúng ta đã và đang bỏ qua những lợi ích chung của cả thế giới. Chúng ta lầm tưởng khi một cá nhân chúng ta hay một quốc gia chúng ta no ấm và có nhiều hưởng lợi là chúng ta đã thực hiện được mơ ước của mình mà không ảnh hưởng gì hoặc không cần quan tâm gì đến người bên cạnh hoặc quốc gia bên cạnh.
Chúng ta hãy vị tha và nhân ái trong trẻo như ánh nắng ban mai. Ảnh:dew-worldpresscomok |
Một cá nhân không thể sống yên bình thực sự khi những cá nhân bên cạnh đang bị đe doạ. Một cá nhân không thể sống trong một môi trường trong sạch khi những cá nhân bên cạnh đang sống trong một môi nhường bị nhiễm độc. Một quốc gia cũng vậy. Nhưng hoặc chúng ta không biết điều đó hoặc biết nhưng thói ích kỷ và sự vô cảm đã làm chúng ta trở thành những kẻ mù loà. Sự mù loà làm chúng ta chìm đắm trong ích kỷ, vô cảm và độc ác. Và với sự mù loà ấy, con người không bao giờ đến được cái thế giới mà chính con người hằng mơ ước và từng hiến dâng cho nó.
Chúng ta đang phải chứng kiến sự thù hận của một cá nhân với một cá nhân bên cạnh chỉ vì một lợi ích nho nhỏ như lấn chiếm một mét đất hoặc vài chục cen ti mét đất cho địa giới của ngôi nhà hay khu vườn của mình. Và chúng ta cũng đã và đang chứng kiến máu chảy và thù hận giữa một quốc gia với một quốc gia vì một hòn đảo, một đường biên, một mỏ dầu, một thị trường….
Chúng ta đang tìm cách giải quyết sự mất bình đẳng, mất cân bằng, những mâu thuẫn, những độc quyền giữa một cá nhân với một cá nhân và giữa một quốc gia với một quốc gia bằng một phương cách của Quỷ. Đó là vũ lực. Thế giới đang hiển lộ những xấu xa nhất và suy đồi nhất cho lợi ích của cá nhân mình hay của quốc gia mình.
Thế giới ngày nay nhiều của cải, vật chất hơn bao giờ hết. Nhưng số lượng của cải, vật chất mà con người làm ra đã không tỷ lệ thuận với hạnh phúc của đời sống mà nhân loại đang sống và đang mơ tới. Thế gian không phải là một cánh rừng nguyên thuỷ và con người không phải là những hoang thú sống trong đó. Nhân loại không phải là những hoang thú với mục đích duy nhất là biến những kẻ yếu hơn hay những quốc gia yếu hơn thành thức ăn cho mình. Nếu chỉ như vậy, thì tiên tri về một ngày tận thế đã bắt đầu hiển lộ những hiện thực đầu tiên của nó.
Có bao giờ chúng ta yêu thế gian này như yêu ngôi nhà có bếp lửa ấm áp của mình không? Có
Hãy cứu thế gian này khỏi những hận thù, những ích kỷ, những vô cảm và giá lạnh bằng những hành động cụ thể của mỗi con người đang sống trên thế gian này. |
bao giờ chúng ta yêu nhân loại như yêu một người máu thịt của mình không? Chúng ta từng nói đến việc làm sao trở thành những công dân toàn cầu. Danh từ Công dân toàn cầu rất dễ làm cho những ai đó lầm tưởng về một siêu nhân trong những kía cạnh nào đấy. Nhưng bản chất duy nhất của một công dân toàn cầu là một người biết yêu thương thế gian này và luôn tìm cách cải biến thế gian. Có thể sẽ có những công dân kêu lên đầy bất lực: Ta chỉ là một sinh linh bé nhỏ này làm sao ta có thể yêu thương và che chở cả thế gian rộng lớn nhường kia.
Việc yêu thương và che chở cho cả thế gian có phải là một ước mơ hay một nhân cách hão huyền không? Không. Đó là một hiện thực và đó là một nguyên lý. Khi một con người yêu thương chân thực mảnh đất con người đó đang đứng dù chỉ vừa hai bàn chân thì người đó đã yêu cả trái đất này. Khi bạn yêu một cái cây bên cạnh bạn thì bạn yêu mọi cái cây trên thế gian. Khi bạn yêu thương một con người bên cạnh thì bạn yêu cả nhân loại. Và khi tất cả những con người dù bé nhỏ đến đâu yêu thương người bên cạnh thì tình thương yêu ấy sẽ ngập tràn thế gian này.
Tình yêu thương nhân loại sẽ ngay lập tức trở lên hão huyền và mang thói đạo đức giả khi chúng ta nói đến tình yêu thương đó mà không bao giờ chúng ta yêu thương nổi một người bên cạnh. Và thói đạo đức giả đang lan rộng trên thế gian chúng ta đang sống.
Hãy cứu thế gian này khỏi những hận thù, những ích kỷ, những vô cảm và giá lạnh bằng những hành động cụ thể của mỗi con người đang sống trên thế gian này. Đấy là tiếng kêu khẩn thiết, đầy tình thương yêu và trách nhiệm của biết bao con người đang sống trên thế gian này.
Với lý do đó, Báo VietNamNet cùng nhiều trí thức Việt Nam và trên thế giới, cùng với con người ở mọi tầng lớp xã hội – những con người đang mơ ước và lao động cho một đời sống thanh bình và yêu thương ở nhiều nước trên thế giới chọn ngày 9 tháng 9 hàng năm là "Ngày của Thế gian, ngày Hòa giải và Yêu thương".
Trong ngày đó, chúng ta kêu gọi thế giới hãy ngừng những hành động đang làm cho con người đau khổ và sợ hãi. Những nhà máy sản xuất vũ khí hãy ngừng sản xuất vũ khí. Những tổ chức khủng bố hãy ngừng khủng bố. Những cuộc chiến tranh hãy ngừng tiếng súng. Những thù hận hãy ngủ yên trong mỗi cõi lòng. Mỗi con người hãy mỉm cười với người bên cạnh. Mỗi bàn tay hãy chìa ra ấm áp với những số phận khổ đau.
Trong ngày đó, chúng ta hãy biến ngôi nhà của chúng ta, công sở của chúng ta, làng quê của chúng ta, thành phố của chúng ta thành một thiên đường trên mặt đất này. Một ngày không máu chảy, không thù hận, không tranh giành, không ích kỷ, không nguyền rủa, không âm mưu, không tội lỗi, không đói khát, không vô cảm…
Đó là một ngày mà mỗi chúng ta hãy làm một vị Thánh mang lòng vị tha, sự thông hiểu và tình yêu thương đến với người khác. Một ngày chúng ta cùng nhau đọc những áng văn thơ bất hủ của nhân loại về tình yêu thương của con người. Một ngày chúng ta cùng nhau nghe những bản nhạc diệu kỳ và vẽ những bức tranh lộng lẫy về cuộc sống thế gian này. Một ngày mỗi người bước đến trước một người khác và nói: Hãy tha thứ cho tôi. Tôi yêu bạn. Một ngày mỗi chúng ta thức dậy với câu hỏi vang lên trong tâm hồn như những tiếng chuông: Hôm nay tôi sẽ mang một niềm vui nhỏ cho một con người. Và khi chúng ta mang lòng tốt đến cho một ai đó chúng ta sẽ thấy chúng ta vụt lớn lên và hạnh phúc đâu đó bỗng ngập tràn chúng ta.
Chúng ta hãy cùng nhau sống một ngày như vậy. Sống như vậy không phải sống cho người khác mà sống cho chính cá nhân chúng ta. Bởi khi chúng ta thù hận một ai đó thì bóng tối nặng nề lại trùm phủ chính cõi lòng chúng ta chứ không phải là kẻ mà chúng ta thù hận. Đây là một sự thật mà hầu hết mỗi chúng ta đã trải qua.
Chúng ta hãy cùng nhau biến ngày 9 tháng 9 hàng năm trở thành "Ngày của Thế gian, ngày của Hòa giải và Yêu thương". Đó là ngày của lòng vị tha, sự chia sẻ và tình yêu thương. Chỉ cần chúng ta sống một ngày như vậy, ngay lập tức, chúng ta thấy thế gian của chúng ta trong cái ngày ấy vụt đổi thay như một phép lạ.
Theo VietNamNet