Mỗi khi làm lễ kỷ niệm Phật đản là Tăng Ni Phật tử chúng ta, lại có cơ hội đi về để tiếp xúc với ánh sáng tuệ giác của đấng giác ngộ.
Ánh sáng ấy đã đem lại niềm tin, sự hiểu biết, tình thương yêu, tâm hỷ xả, lòng bao dung, chí cương trực, đức vô úy và nếp sống hòa bình, hướng thượng cho Tăng Ni, Phật tử chúng ta đã trải dài hơn hai mươi sáu thế kỷ qua.
Trong kinh A Hàm, đức Thế Tôn dạy: "Ngài xuất hiện giữa cõi đời là vì sự hạnh phúc và an lạc của chư Thiên và loài người. Ngài xuất hiện giữa cõi đời là dựng đứng lại những gì đã xiêu vẹo, khai mở những gì đã bị che lấp, bật đèn cho mọi người thấy, dẫn đường cho mọi người đi".
Bởi vậy, đức Thế Tôn xuất hiện giữa cõi đời không như những Đấng Thần linh mà như một Đấng cùng với thế giới loài người dựng xây cuộc sống an bình, hạnh phúc – đức Thế Tôn xuất hiện giữa cõi đời không như những nhà hoạt động núp sau ánh sáng mà là một Đấng công khai tuyên bố sự thật cho cõi người. Đức Thế Tôn xuất hiện giữa cõi đời không như những nhà lập giáo và lập thuyết phân chia xã hội thành những đẳng cấp để thống trị mà là Đấng có khả năng hòa hợp mọi đẳng cấp của xã hội trong dòng máu cùng đỏ và trong dòng nước mắt cùng mặn, với cái nhìn “Tất cả chúng sanh đều có Phật tính”. Đức Thế Tôn xuất hiện giữa cõi đời không như những ai đã tung vào thế gian những ngọn đèn mờ, hay đã từng vung kiếm phá hỏng các ngôi sao, hoặc đã từng làm dông bão che lấp ánh sáng mặt trời mà là Đấng xóa sạch mây mờ vô minh, để mặt trời tâm linh tỏ rạng chiếu sáng lên tâm khảm muôn loài. Và đức Thế Tôn xuất hiện giữa cõi đời, không như những ai chưa từng biết rõ con đường mà làm người dẫn lối, mà là Đấng đưa đường sau khi đã trải qua và biết rõ sự an nguy của mọi con đường.
Sự xuất hiện của đức Thế Tôn giữa cõi đời vô cùng cao quý, nên sáng nay trời đẹp, ánh sáng tuệ giác và từ bi vừa xuất hiện sau đêm dài vô minh phủ lối, chim chóc lại dậy hót ca, sau những ngày chiến tranh miệng lưỡi, cây cỏ trở lại xanh tươi sau những ngày bão lửa thổi băng qua sa mạc kiếp người, và những con người lại biết nhìn nhau và ôm choàng nhau mà khóc cho tan đi những tháng ngày ngăn cách băng giá.
Đức Thế Tôn, Ngài đã bất diệt giữa muôn ngàn diệt sinh của dòng đời, Ngài là bất động giữa những biến động; Ngài là Đấng giải thoát ngay giữa thế giới hệ lụy; Ngài đã rải lòng từ bi đến những kẻ cuồng bạo đã từng đánh phá và phỉ báng Ngài.
Bởi vậy, Ngài là chỗ đi về, là nơi nương tựa an toàn cho hết thảy muôn loài.
Nên chúng ta đã gặp Ngài trên muôn vạn nẻo đường của sự sống. Ngài là dòng suối ngọt chảy dịu hiền và thấm sâu vào lòng đất của quê hương tâm linh, khiến cho ruộng đồng, vườn tược của quê hương đều thơm phức mùi nhân ái. Ngài đã làm cho trái tim của mẹ sâu và rộng hơn cả đại dương, Ngài đã làm cho tim của cha cao vời vợi như núi cả, và Ngài đã chuyển hóa trái tim của tuổi thanh xuân thành những trái tim sáng trong và hiếu hạnh, tự trọng và tự giác để đứng lên cùng nhau dựng xây bảo vệ sự sống, bảo vệ công bình, bảo vệ tự do và mọi phẩm giá cao quý của con người.
Sự hiện hữu của Thế Tôn giữa đời như những làn gió mát, thổi qua giữa những trưa hè oi bức, làm dịu lại những chặng đường tử sinh, gió tung cát bụi khiến cho những con sâu, con kiến cũng có được một cuộc sống an bình.
Như vậy, sự xuất hiện của đức Thế Tôn giữa cõi đời là một ân đức lớn không phải chỉ cho chúng ta mà còn cho hết thảy muôn loài. Trong giờ phút thiêng liêng này, tất cả Tăng Ni, Phật tử chúng ta dù đang ở trong hoàn cảnh nào, cũng đều cùng nhau chắp tay thành búp sen đưa thân về với tâm, đưa hơi thở về với ý thức tỉnh giác, rải lòng từ bi và sự bao dung đến khắp cả muôn nơi, để làm lễ tưởng niệm và cúng dường ngày thị hiện Đản sanh của Đức Từ Phụ Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni của tất cả chúng ta.
T.T.H (hoangphap.info)