Xin chào! Tôi là Severn Suzuki, đại diện cho ECO – tổ chức Trẻ em vì môi trường
Chúng tôi là nhóm những người từ 12 đến 13 tuổi đang cố gắng tạo nên vài thay đổi. Vanessa Suttie, Morgan Geisler, Michelle Quigg và tôi . Chúng tôi đã tự quyên tiền đi hơn 8000km đến đây để nói với người lớn các vị phải thay đổi. Chúng tôi đến đây không có mục đích nào khác ngoài việc đấu tranh cho tương lai của chính mình. Đánh mất tương lai không giống như mất chiếc ghế trong bầu cử hay trượt một vài điểm trên sàn chứng khoán.
Tôi ở đây, lên tiếng cho các thế hệ mai sau, lên tiếng cho những trẻ em đang chết đói trên khắp thế giới, tiếng khóc cầu cứu mà không ai nghe thấy. Lên tiếng cho vô vàn động vật đang chết dần trên trái đất nầy vì chẳng còn nới sinh sống. Giờ tôi sợ phải bước đi dưới ánh mặt trời vì những lỗ thủng trên tầng ozon. Tôi sợ phải hít thở vì không biết không khí đang chứa những hóa chất nào.
Tôi vẫn thường đi câu cá cùng ba ở Vancouver, quê hương tôi cho đến vài năm trước, khi tôi biết lũ cá đang đầy bệnh tật. Ngày nay, chúng ta đều nghe những tin về việc các loài động thực vật đang dần tuyệt chủng rồi biến mất mãi mãi. Tôi đã luôn mơ về những đàn thú hoang dã đông đúc về những cánh rừng rậm và rừng mưa nhiệt đới đầy các loài chim và bướm, nhưng giờ tôi phải tự hỏi liệu con cái chúng tôi còn có cơ hội được thấy chúng nữa không.
Severn Suzuki thứ nhất từ phải sang |
Hồi bằng tuổi tôi, các vị có phải lo lắng về những điều này không? Mọi chuyện đang diễn ra rành rành trước mắt nhưng các vị lại hành động như thể chúng ta vẫn đủ thời gian và các biện pháp hữu hiệu. Tôi chỉ là một đứa trẻ và không nghĩ ra được các giải pháp nhưng tôi mong các vị nhận ra rằng, chính các vị cũng thế, các vị không biết cách vá lại các lỗ hổng trên tầng ôzôn, không biết cách mang cá hồi về những dòng suối đã cạn khô, không biết cách làm sống lại các loài vật đã tuyệt chủng. Các vị cũng không thể biến những cánh rừng giờ đã hóa sa mạc xanh tươi trở lại. Một khi không biết cách phục hồi, xin các vị đừng tàn phá nữa. Các vị ở đây có thể là đại biểu chính phủ, doanh nhân, nhà tổ chức, phóng viên hay chính trị gia, nhưng thật ra các vị là bố mẹ, là anh chị, cô chú. và tất cả các vị đều là những người con.
Tôi là trẻ con nhưng tôi đã hiểu rằng chúng ta đều là một phần của đại gia đình của 5 tỉ người. Thực tế, là của hơn 30 triệu giống loài. Biên giới hay chính phủ cũng không thể thay đổi được. Tôi chỉ là trẻ con nhưng tôi đã hiểu rằng chúng ta đều có phần trách nhiệm và nên cùng hợp tác hành động, hướng về một mục tiêu chung. Giận dữ không làm tôi mù quáng, dù sợ hãi, tôi cũng không ngại nói với cả thể giới những gì mình nghĩ.
Ở đất nước tôi, chúng tôi thải ra quá nhiều rác, chúng tôi mua rồi lại vứt đi, cứ mua rồi lại vứt đi. Các nước giàu có khác cũng không bao giờ chia sẻ chi người nghèo ngay cả khi thừa thãi, ngay cả khi thừa thãi. Chúng ta vẫn không muốn chia sẻ, chúng ta sợ phải cho đi một chút của cải. Chúng tôi sống cuộc sống sung túc ở canada chẳng thiếu nước, thức ăn hay nhà ở, chúng tôi có đồng hồ, xe đạp, máy tính, tivi ít nhất là cho đến 2 ngày trước đây, hai ngày trước ngay tại Brazil nầy chúng tôi đã sốc khi sống cùng với những đứa trẻ đường phố một bạn đã nói với tôi thế nầy "tôi ước mình thật giàu có, nếu được vậy tớ sẽ cho tất cả những trẻ đường phố thức ăn, quần áo, thuốc thang, nhà ở và cả tình yêu thương nữa".
Trong khi một đứa trẻ đường phố chẳng có gì trong tay lại sẵn sàng chia sẻ với người khác tại sao chúng ta-những người có tất cả lại tham lam đến thế? Tôi không thể không nghĩ tới việc "những đứa trẻ nầy chỉ trạc tuổi tôi thôi chỉ sinh ra ở những nơi khác nhau thôi mà cuộc sống của trẻ em lại khác biệt nhiều đến thế. Tôi đã có thể là một trong số những đứa trẻ sống ở Favellas, Rio. Tôi có thể là một đứa trẻ sống ở Somalia, một nạn nhân của chiến tranh ở Trung Đông hay một người ăn xin ở Ấn Độ".
Tôi chỉ là trẻ con nhưng tôi đã hiểu rằng nếu số tiền dùng để cung phụng chiến tranh kia được dùng cho việc tìm kiếm giải pháp cho các vấn đề môi trường, chấm dứt đói nghèo, đi tới các hiệp ước thì trái đất này sẽ tuyệt vời tới nhường nào.
Ở trường học, ngay từ lớp mẫu giáo, người lớn vẫn dạy chúng tôi cách cư xử đúng mực, các vị dạy chúng tôi không được đánh nhau, phải cố gắng tìm ra các giải pháp, tôn trọng mọi người sửa chữa lỗi lầm mình đã gây ra không làm hại các sinh vật khác, phải biết chia sẻ chứ đừng tham lam…Vậy tại sao các vị lại làm những việc mà chính các vị dạy chúng tôi không nên làm? Xin đừng quên lý do các vị tham gia hội nghị nầy. Các vị làm việc nầy vì ai? Lớp trẻ chúng tôi là con cháu của các vị. Chính các vị là người quyết định con cháu mình sẽ lớn lên trong một thế giới như thế nào. Lẽ ra, bố mẹ sẽ an ủi con cái rằng "mọi chuyện sẽ ổn thôi, đây không phải là ngày tận thế đâu" và "Bố mẹ sẽ làm những gì tốt nhất có thể" nhưng tôi không nghĩ giờ đây các vị còn có thể nói vậy. Chúng tôi có còn nằm danh sách được ưu tiên của các vị?
Bố tôi luôn nói "Hành động sẽ tạo nên con người con chứ không phải lời nói". Vâng, những gì các vị làm khiến tôi khóc hàng đêm. Các vị luôn nói rằng các vị yêu chúng tôi, nhưng tôi xin thách thức các vị, hãy hành động đúng với những gì đã nói.
Xin xảm ơn.
——————————————-
(*) Tựa đề do BBT đặt