Trang chủ Phật giáo với Tuổi trẻ Bông hồng cài áo

Bông hồng cài áo

129
0

Một bông Hồng cho em. Một bông Hồng cho anh Và một bông Hồng cho những ai, cho những ai đang còn Mẹ, đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn, rủi mai này Mẹ hiền có mất đi. Như đóa hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười ngỡ đời mình không lớn khôn thêm, như bầu trời thiếu ánh sao đêm” 

Thật ấm áp và dịu dàng tôi khẽ khàng đặt bàn tay lên ngực trái thì thầm “Nếu ai đó tặng tôi hoa hồng cài lên ngực, tôi sẽ đón lấy đoá hoa màu đỏ thắm…”. Lời nhạc sâu lắng khiến trái tim rung lên từng nhịp thật dịu dàng. Vâng , tháng ba rồi, xin một phút nghiêng lòng xẻ chia với những ai cài trên ngực áo bông hồng trắng. Và riêng trao bông hồng đỏ thắm dành cho những ai đang còn mẹ cài lên áo để hưởng trọn niềm yêu thương, để lòng vẫn rộn ràng vui sướng. Lời bài hát đến đây bỗng nghẹn ngào hút sâu vào tâm tưởng một nỗi sợ mơ hồ mà mỗi người con trên thế gian đều chẳng bao giờ muốn điều ấy xảy ra “Rủi mai này mẹ hiền có mất đi, như đoá hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười ngỡ đời mình không khôn lớn thêm, như bầu trời thiếu ánh sao đêm..” 

Tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương dìu dắt của mẹ để hiểu rằng có mẹ là ta có tất cả, có tất cả những điều thiêng liêng đẹp nhất và có cả những điều bình dị nhất như đoá hoa lung linh dưới tia nắng mặt trời, như bầu trời vằng vặc ánh sao đêm 

“Mẹ, Mẹ là dòng suối dịu hiền. Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên. Là bóng mát trên cao, là mắt sáng trăng sao, là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối 

Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào. Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau. Là tiếng dế đêm thâu, là nắng ấm nương dâu, là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời…” 

Hình ảnh của người mẹ trong ca từ như bay vút lên da diết với những gì quen thuộc trong cuộc sống, mẹ như dòng suối ngọt lành, mẹ như bài hát thần tiên ru tuổi thơ ta êm ả trôi đi trong yên bình. Mẹ là bóng mát, cái bóng mát cao cả che chắn suốt đời. Ai đã từng ăn một lóng mía ngọt ngào, một trái chuối ngọt thơm…sẽ hiểu được tình mẹ dành cho con còn ngọt ngào trân quý gấp vạn lần. Tuổi thơ trôi đi từ những mảnh vườn quen thuộc, là những bãi mía vườn dâu, là những đêm hè ve kêu ra rả…rất bình dị mà đượm nồng yêu thương..Những hình ảnh ấy được lời ca tiếng nhạc nâng lên thành những cung bậc diệu kỳ, càng lúc càng thấm sâu vào từng ngóc ngách của cái tâm hồn mẫn cảm trong tôi, để rồi ngỡ ngàng khi nhận ra cái tình cảm mẫu tử tha thiết chân thành hiện hữu thật nồng nàn trong lời ca mộc mạc đơn sơ: 

“…Rồi một chiều nào đó anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu 
Rồi nói, nói với Mẹ rằng “Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không ?” 
-Biết gì ? “Biết là, biết là con thương Mẹ không “…” 

Vâng, bất chợt ngắm mẹ trong một ngày nắng chiều rũ xuống mái hiên để nghẹn ngào nhận ra tóc mẹ nay đã vương bao sợi bạc, cái dáng thoăn thoắt năm xưa đã chậm lại, tấm lưng năm xưa đã hơi thấp xuống theo thời gian, vết chân chim in hằn trên khoé mắt những vết nhăn hiện dần trên vầng trán đầy yêu thương khiến lòng tôi se thắt. Bàn tay mẹ hằn những dấu gân xanh ôm lấy đứa con gái bỗng run run và tôi chợt hiểu….bóng thời gian đã in vào dáng mẹ . 

“..Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh 
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em 
Thì xin anh, thì xin em 
Hãy cùng tôi vui sướng đi. …” 

Ca từ kết nhẹ nhàng như lời nhắn nhủ cho riêng mỗi người, cho riêng tôi, cho riêng những ai vẫn còn cài bông hồng đỏ trên ngực áo, hãy đón nhận những tháng ngày rực rỡ vui sướng khi ta còn có mẹ. Cảm ơn nhạc sĩ, cảm ơn nhà thơ và cả cô ca sĩ có giọng hát truyền cảm ấy đã cho tôi những giây phút lắng đọng với thời gian để dành những yêu thương cho đấng sinh thành. 

“Mẹ, Mẹ là dòng suối dịu hiền. Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên. Là bóng mát trên cao, là mắt sáng trăng sao, là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối 

Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào. Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau. Là tiếng dế đêm thâu, là nắng ấm nương dâu, là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời…” 

S.S

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here