Hàng năm, cứ mỗi độ thu về những người làm con như chúng ta lại bâng khuâng
nhớ về mùa báo hiếu hai đấng sinh thành. Cứ đến Rằm tháng Bẩy, không ai bảo ai mọi người đều tự mình nhớ nghĩ đến công ơn sâu đậm của Cha Mẹ để lo mà báo hiếu. Cho nên, báo hiếu đã trở thành trách nhiệm và bổn phận của mỗi người con. Lễ Vu lan là cơ hội quý báu để những người con hiếu thảo báo đáp một phần công ơn trời biển mà Cha Mẹ đã dành cho mình, là dịp để nhắc nhở, khơi dậy trong mỗi người tinh thần cao quý của đức tri ân, lòng hiếu nghĩa đối với các đấng sinh thành, để tình yêu của Cha, Mẹ sống mãi cùng ta, và những người làm con như chúng ta phải làm tròn trách nhiệm của mình. Tuy nhiên chúng ta không nên nhầm lẫn cho rằng, một năm 365 ngày chỉ có ngày rằm tháng bảy mới là ngày báo hiếu. Báo hiếu không phải đợi đến ngày này vào chùa cầu an cho Cha Mẹ, mà báo hiếu Mẹ Cha phải được thực hiện bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu..Bạn ơi, báo hiếu Mẹ Cha đâu chỉ một ngày mà cả một đời của mình cũng không hề đủ…
Một người bạn thân từng nói với tôi rằng “Soi gương cuộc đời chỉ thấy bóng một mình ta, mấy ai thấy được bóng yêu thương phía sau là…Mẹ. Mẹ là vầng trăng, là tinh túy của mọi tình yêu thương cao đẹp trong đời…”. Đêm nay, một đêm mưa thật dài. Tôi ngồi nghĩ về cuộc đời mình, cuộc đời của Mẹ, và muốn viết nên những lời yêu thương dâng tặng Mẹ mình và tất cả các bà Mẹ trên thế gian này…
Khi hình hài con được tạo nên
Ai biết được ngày mai con sẽ khóc?
Trong tận cùng nỗi đau đêm tối của góc nhỏ đời mình
Chỉ có Mẹ đi cùng con qua hốc sâu thăm thẳm
Cạnh bên con, khi con tức tưởi một niềm đau
Mẹ!
Không phải bà tiên ngự ở trên cao
Cũng không phải nữ hòang của nơi xa huyền bí
Nhưng,
Mẹ cho con phép mầu để sống
Cho con niềm tin để tiếp tục cuộc hành trình…
Đi tìm…hạnh phúc trong đêm!
Đã bao đêm con làm Mẹ rơi nước mắt
Chảy ngược vào tim
Mẹ khóc cả một đời theo con
Mẹ đã nâng con dậy khi con ngã trên đường đời dối trá
Mẹ chìa tay truyền hơi ấm yêu thương
Cho dù
Nắng xuân đã phai tàn nơi ấy
Tóc Mẹ đã pha màu buồn của tháng năm
Cho dù…
Mắt Mẹ mờ dần theo những đêm dài thao thức
Tay Mẹ gầy không níu được niềm tin…
Mẹ vẫn…
Dành cho con hết mọi yêu thương…
Mẹ yêu ơi!
Ngày mai con sẽ sống…
Không còn ngập lặn trong đêm!
Và…
Tiếp tục cuộc hành trình…
Đi tìm hạnh phúc…
Mẹ, người suốt đời lo âu khổ nhọc vì con, không chỉ cưu mang con chin tháng, mười ngày chờ sinh nở, mà còn phải nuôi con từ thuở lọt lòng cho đến ngày con khôn lớn. Hành trình ấy quả thật gian lao khó nhọc. Nếu không có tình thương của Mẹ thì con khó trưởng thành và khôn lớn như ngày hôm nay. Quả thật công lao ấy được sánh như trời cao bể rộng. Khi con biết nằm nôi, mẹ cho con bay cao với những lời ru, khúc hát yêu thương đầu đời. Mẹ đã trao cho con trái tim biết rung động và yêu thương con người. Công đức của Mẹ luôn trào dâng như suối nguồn bất tận. Mẹ nuôi con từ dòng sữa ngọt ngào và trái tim yêu thương vô bờ bến của người. Mẹ dành cho con những gì tốt đẹp nhất, còn riêng mình chịu phần đắng cay. Đối với Mẹ, con là hy vọng, niềm và là lẽ sống của mình. Chính vì thế, Mẹ vui trong niềm vui của con, Mẹ đau khổ đau khi con thất bại hay lao vào hố sâu vực thẳm của cuộc đời. Dù con có khôn lớn bao nhiêu đi nữa, nhưng dưới mắt Mẹ con vẫn chỉ là đứa trẻ luôn luôn cần sự chăm sóc và chở che của người. Cho dù con có đi khắp thế gian cũng không tìm thấy được tình thương mà Mẹ dành cho con, vì tình thương ấy bắt nguồn từ trái tim yêu thương vô bờ bến, không điều kiện, vượt xa tình yêu thương bình thường, nó hàm chứa không chỉ tình thương mà còn bổn phận triệt để đối với con cái suốt cả cuộc đời của Mẹ.
Rồi thời gian thắm thoát thoi đưa, con khôn lớn nên người, nhưng đối với Mẹ vẫn còn đó những lo lắng theo từng bước chân con, sợ con sớm vấp ngã trước phong ba bão táp của cuộc đời…Mẹ thường nói với con rằng “Niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của Mẹ là được thấy con cháu bình an và hạnh phúc”…Mẹ ơi “thế giới có rất nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt vời và vĩ đại nhất vẫn là trái tim người Mẹ”. Biển Thái Bình bao la, nước sông Hằng cuồn cuộn nhưng không sao có thể so sánh được với tấm lòng của Mẹ. Với con Mẹ là biểu tượng tuyệt vời của tinh thần Chân – Thiện – Mỹ. Nếu có một người để con có thể san sẻ những điều thầm kín, riêng tư nhất, thì người đó phải là Mẹ. Nếu có một người có thể tha thứ cho con dù phạm phải bất cứ một lỗi lầm gì, người đó sẽ vẫn là Mẹ. Mẹ là người mang con đến cuộc đời, và cũng là người mang con trở về sau những sai lầm. Trong cuộc đời này, con đã nhiều lần vấp ngã, mỗi lần như thế Mẹ đã vực con dậy, lau khô những vết thương trên thân thể và trong cả tâm hồn con. Con biết ơn Mẹ đã dạy con hiểu giá trị của gian lao, thử thách. Trong tận cùng nỗi đau đêm tối của góc nhỏ đời con, Mẹ bao giờ cũng là người luôn bên cạnh cho dù con có phạm nhiều sai lầm, mẹ vẫn bao dung, độ lượng và dang rộng tình yêu thương che chở cho con. Chỉ có mẹ mới có thể “Đi cùng con qua hốc sâu thăm thẳm. Cạnh bên con, khi con tức tưởi một niềm đau”. Chỉ tình thương bao la như trời biển của Mẹ đã cho con đủ nghị lực, sức mạnh để con vượt qua những đau đớn của cuộc đời để đi đến thành công. Cám ơn mẹ mang con đến thế gian này và cho con cả một cuộc đời tốt đẹp…Con muốn nói với Mẹ rằng: Mẹ là thiên thần hạnh phúc trong trái tim con. Con yêu Mẹ nhiều…nhiều lắm!
“Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng… con chịu mồ côi
Mồ côi tội lắm ai ơi!
Đói cơm khát nước biết người nào lo”
Lời hát ru nhẹ nhàng mà trầm buồn da diết đi vào lòng con trong cả giấc mơ. Mẹ ơi, con sợ một ngày…Đêm hàng đêm con khấn nguyện Phật Trời cho Mẹ nhiều sức khỏe để mãi là bóng cả che chở cuộc đời con…
Trần Cường (blogviet)