Trang chủ Phật giáo với Tuổi trẻ Áo lam bông trắng

Áo lam bông trắng

128
0

Tuy vậy bà luôn thích bố thí, luôn dặn các con giúp đở người nghèo, không được cười chê người tàn tật. Mẹ tôi không biết đạo Phật, bà chỉ thực hành nhân đạo. Không biết bà học ở đâu được câu nguyện "Nam mô Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn độ chúng sanh". Khi nghe hoặc thấy ai bị họan nạn là bà lẩm nhẩm lời nguyện nầy và tìm cách giúp họ, không nhiều thì ít, phải giúp được thì bà mới an tâm.

Câu chuyện chiếc quần lãnh đen mới láng o chưa mặc, má tôi đem tặng một bà gánh nước mướn, được dì tôi kể lại. “Má con nói cho quần mới vì quần cũ sẽ mau rách hơn, sợ bà ấy không có tiền mua cái khác, biết khi nào mới gặp lại bà ấy”.

Thêm câu chuyện ông bửa củi mướn nghèo xơ xác, lại thêm chết vợ, có ba đứa con nhỏ nheo nhóc. Má tôi đã ra tay cứu độ bằng cách nấu cơm cho mấy cha con ông ấy ăn, mua thêm củi lớn về cho ông ấy có thêm việc làm. Bà còn may áo quần cho họ. Nghe kể lại rằng, dù dư biết tánh hay thương người cơ khổ cua má tôi, nhưng ba tôi đã ghen với ông ta, nghĩ có lẽ má tôi có tình riêng chăng? Lòng từ của bà thật quảng đại! Anh chị em chúng tôi đã lớn lên trong vòng tay thương yêu tuyệt vời và tuyệt đối của bà. Đã thâm nhập vào tâm lòng nhân ái của bà.

Chiều nay, đọc lại bài “Bông Hồng trắng hay đỏ” tôi đã viết bốn năm trước, khi mẹ tôi lâm trọng bịnh vào tháng Bảy năm 2007. Những dòng chữ trong bài viết này đã chảy ra từ máu tim tôi, một đứa con sắp mất mẹ. Những gịot nước mắt thể hiện thành ngôn từ khóc mẹ. Khỏang thờigian đó tôi chưa biết đạo Phật, chưa biết gì về luật Vô Thường sinh diệt, nhân quả, nghiệp báo…Vọng tưởng vọng tâm còn đầy ấp, tôi chưa thấy ra cõi đời này là huyển mộng. Thêm vào, chuyện tình duyên không thuận buồm xuôi gió càng là nguyên nhân làm tôi ôm mẹ chặt hơn. Gà con rời đôi cánh mẹ, tập bay nhảy ngòai đời, gặp giông bảo bèn trở về trú ẩn trong sự chở che an tòan của gà mẹ. Dù lớn dù nhỏ, con vẫn muôn đời là con thơ của mẹ.

Tôi thường tâm sự với các bạn đạo là tôi không có số nấu ăn. Tuổi thiếu niên, sau khi học về, giúp coi sóc tiệm chụp hình của ba má tôi, chuyện bếp núc đã có má tôi và chị phụ bếp. Lấy chồng, tôi vẫn tiếp tục tà tà đi học, đã có má chồng và người chị em bạn dâu nấu ăn. Trên trại tị nạn, chị tôi nấu vì tôi bận giúp thiện nguyện trong ban y tế. Qua Úc, chồng tôi nấu giỏi vì đã được “dạy dỗ kỷ” từ trại học tập sau cuộc đổi đời 1975. Vừa "anh đi đường anh em đường em, tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi" thì ba má tôi được bảo lãnh qua. Tôi lại được thưởng thức các món ăn miền Tây Nam Bộ do chính má tôi chế biến. Tôi có lý do không vào bếp vì phải làm việc bảy ngày một tuần, do nhu cầu y tế của cộng đồng người Việt lúc bấy giờ…Bên ba mẹ, dù tuổi đã lớn, tôi luôn được nghe những bài giảng luân lý của ba tôi, và tiếp tục khi vòi vĩnh, khi săn sóc cha mẹ già. Đó là thời gian rất hạnh phúc của tôi, một hạnh phúc đời thường mà ít người có được trong hòan cảnh ly hương.

Rồi thì mọi việc có đến có đi. Ba tôi từ bỏ cõi đời sau gần một thế kỷ làm chứng nhân bao thăng trầm của đất nước Việt Nam và thế giới. Và, hơn hai năm sau đó, má tôi đã theo ba tôi, sống đồng sàng đồng tịch, chết đồng mã đồng mồ. Bốn năm rồi, sao vẫn tinh khôi hình ảnh những ngày cuối của đời mẹ hiền Quán Thế Âm của tôi.

Vu lan nầy tôi sẽ về chùa, để được nghe về chuyện Mục Kiền Liên hiếu tử, để được cài lên chiếc áo lam một hoa Hồng trắng như lời dặn dò chân tình của cô bạn đạo. Tôi sẽ nghĩ gì trong giây phút ấy? Từng tế bào thớ thịt mẹ cha sinh thành dưỡng dục vẫn còn đây. Tâm từ bi mẹ tôi đã trao truyền trong cách sống của bà, những lời dạy dỗ vẫn còn đây. Bông Hồng trắng hay đỏ, mất hay còn …Phật đã dạy về thành trụ họai không. Mọi sự đến từ nhân duyên, cũng do nhân duyên mà đi. Mọi pháp chỉ là những phân tử li ti biến chuyển trong từng sát na theo hiện tượng sinh vật lý của vũ trụ. Xác thân tạm bợ nầy mất đi, nhưng nghiệp thức sẽ tiếp tục vào một cõi khác. Có lẽ má tôi đang ở cõi trời nhờ những phúc đức của bà. Bà tiên dễ thương đang nhìn xuống cõi ta bà, tìm xem các con của bà đang làm gì. Má ơi, con đã và đang làm theo ước nguyện từ bi của má. Con gái má mấy năm nay biết Phật pháp, sống theo lời Phật dạy. Rất an lạc tự tại với mọi nhân duyên đến và đi. Má đang vui lắm phải không?

L.K.L

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here