Trang chủ Phật giáo với Tuổi trẻ Buông xả

Buông xả

124
0

Hàng ngày ta hay nói đến buông xả, nhưng buông xả được nhiều hay ít còn tùy thuộc vào sự tu tập nhận thức của từng người, là Phật tử thì ai cũng biết cuộc đời này là giả tạm, vô thường, nhưng khi một ai đó làm tổn thương ta, làm cho ta đau khổ, ta mới biết được khả năng buông xả của mình đến đâu.

Thường thì theo thói quen khi bị những việc không như ý, ta thường hay đổ lỗi cho người này người khác, mà không nghĩ là vô thường, ta hay dùng điểm xấu của người khác để biện minh, cho việc làm của mình, và dĩ nhiên phiền não, căm giận có mặt, làm cho ta càng lúc càng đau khổ hơn, vì ta nuôi dưỡng lòng oán giận nên nó càng ngày càng lớn mạnh lên.

Không ngục tù nào bằng ngục tù tư tưởng, vô tình ta đã nuôi dưỡng chủng tử xấu, nó làm cho ta không làm chủ được mình và dìm ta vào bể khổ lúc nào không hay. Vì vậy khi sự cố xãy đến với ta, thì ta hãy bình tỉnh suy nghĩ ngược lại, chắc ai đó vì lý do gì đó nên không được tỉnh táo, vì hoàn cảnh gì đó nên mới hành xử như vậy, thậm chí người đó không được may mắn như ta, nhờ có người đó mà ta học được hạnh nhẫn nhịn, ta hãy mở lòng ra để thông cảm thì phiền não sẽ nhẹ hơn rất nhiều, đó cũng là nguyên tắc mà tất cả Phật tử phải biết để giảm bớt khổ đau, và phát triển lòng từ bi trí tuệ của mình.

Theo lẻ thường thì cũng rất khó làm, vì nó trở thành thói quen, hơn nữa đôi khi lòng tự trọng bị tổn thương quá nặng làm cho ta mất tự chủ, nhưng người có tu tập thì sẽ đau khổ ít hơn, dễ buông xả hơn người bình thường, có một điều chúng ta cần lưu ý là đừng ôm ấp nỗi khổ lâu quá, vì nó sẽ giết dần giết mòn ta, biến cuộc sống của ta héo sầu khổ não, nhất là lỉnh vực tình cảm, khi ai đó làm tổn thương ta, hay quay lưng lại với ta, thì rất khó quên vì trong tình cảm có sự ràng buộc rất lớn, càng đặt nặng chừng nào thì khổ đau càng lớn chừng đó, nhiều khi nó đã qua lâu rồi mà vẫn không quên được, không còn thương yêu nhưng căm giận vẫn còn, vì ta cứ ôm ấp nên ta hay so sánh với những người hạnh phúc hơn ta làm cho nỗi đau càng lớn thêm, và cứ cho mình là khổ nhất, bất hạnh nhất.

Thực ra thì không phải như vậy, chính ý nghĩ đã làm cho ta đau khổ chứ không ai khác, ta thử đi một vòng vào bệnh viện ta sẽ thấy, nỗi khổ của ta chẳng thấm vào đâu cả, còn rất nhiều người khổ hơn ta rất nhiều, ta còn may mắn lắm, suy nghĩ của bạn sẽ thay đổi ngay tức thì, các bạn thấy không nỗi khổ nó không có hình dáng, màu sắc gì cả, nó lớn hay nhỏ là do ý nghĩ của mình, giải thoát hay không đều tùy thuộc vào nhận thức suy nghĩ của mình cả.

Sân hận, nghi kỵ, tham lam đã làm cho ta bất an, đau khổ, làm xói mòn đạo đức của ta từng ngày, chỉ một câu nói, một hành động có thể biến tình yêu thành thù hận, sụp đổ cả gia đình, một que diêm nhỏ bé có thể đốt cháy cả cánh rừng, vô thường đã dạy cho ta nhiều bài học cay đắng, nhưng cũng giúp ta trưởng thành mạnh mẻ hơn, ta nhận thức được cuộc sống này là giả tạm, những điều ta trãi qua là bài học để ta tu hành tốt hơn, ta muốn an lạc thì ta phải thay đổi, phải tự bước đi trên chính đôi chân của mình, chứ không ai làm thay được.

T.P

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here