Trang chủ Sáng tác - Nghệ thuật Tâm Phật

Tâm Phật

135
0

Hiếm có ai giảng về Phật pháp hay như bà chủ chỗ trọ của tôi. Bà có giọng nói nhỏ nhẹ, đi đứng chậm rãi, lối sống cũng khá giản dị. Gia đình bà mở một tiệm cơm chay lớn trong lòng thành phố, một phần tiền lãi được đưa đi làm từ thiện ở khá nhiều nơi. Dân trong vùng không ai là không quý mến bà.

Tôi sống ở gần chỗ nhà gia đình ấy, chiều chiều lại nghe bà chủ đọc kinh trong phòng. Giọng rành mạch, to và rõ, tiếng gõ mõ gợi lên sự thanh thản. Bà thường bảo tôi rằng:

– Học theo Phật pháp là để sống lương thiện, quên đi mọi “tham, sân, si” ở đời. Chúng ta chỉ thực sự hạnh phúc khi biết yêu quý đồng loại, làm nhiều việc tốt, phải không?

Nụ cười của bà chủ sáng lên, những lời khuyên của bà làm tôi cảm thấy vững tin hơn hẳn. Lại nói về cô Tú sống chung với gia đình bà. Bị dở hơi, hay đi lang thang giữa chợ. Cô ta hay cười hề hề với tôi. Sợ hãi, tôi chạy một mạch đến nhà, miệng mồm thở hồng hộc.

Hôm sau, bà chủ lại đóng cửa niệm phật. Tôi lên gác trên học bài, chợt nghe có tiếng roi quất từ gia đình bà chủ rất vang. Nhìn từ trên xuống, hoảng hồn khi ông chủ lấy roi đập vào lưng Tú tới tấp. Tú rên rỉ, hai tay khoanh cứng vào cơ thể, hét to lên “Bà chủ cứu con! Con không có lấy cắp!”. Phải chờ một lúc sau, bà chủ mới từ từ bước ra. Bà cau mày nhìn ông chủ, tuy vậy khuôn mặt vẫn tĩnh như nước:

– Ngày mai ta có buổi giảng kinh Phật ở trên phường. Ông liệu mà đem con Tú đi đâu đánh thì đánh, đừng làm ồn như thế. Không tập trung được.

Bà thở dài, không thèm nhìn Tú lấy một lần, đóng nhẹ cửa lại.Không lâu sau đó, tiếng gõ mõ đều đều vang lên. Tôi đã nghe tiếng đọc rành mạch của bà chủ:

Nam mô A Di Đà Phật….

K.S

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here