Trang chủ Văn hóa - Lịch sử Hoa tình yêu

Hoa tình yêu

135
0

Hoa tình yêu – Agapanthus umbellatus, hay Agapanthus africanus, thuộc họ bách tử liên (danh pháp: Agapanthaceae), là loài một lá mầm, thân củ, lá dài, với một cành hoa trung tâm vươn lên phía trên tán lá, gồm một bao hoa khi nở ra có khoảng 20, 30 bông trở lên, hoa 6 cánh, hình phễu có hai màu chính là tím và trắng.

Loài hoa này được trồng nhiều ở Đà Lạt, và người ta gọi theo phiên âm la tinh: A-ga-păng, có lúc gọi là thanh anh, hay gọi theo họ bách tử liên, chưa ai gọi là hoa tình yêu, dù tên Agapanthus có gốc từ tiếng Hy Lạp: Agape (tình yêu) và Anthos (hoa). Người Trung Quốc căn cứ trên nghĩa gốc của từ này mà gọi là ái tình hoa (愛情花), đôi khi cũng gọi là bách tử liên (百子蓮), hay tử hoa quân tử liên (紫花君子蓮). Còn người Nhật thì gọi là tử quân tử lan (紫君子蘭), khác với tên gọi quân tử lan (君子蘭) mà người Trung Quốc đặt cho một loài hoa màu vàng cam, có tên khoa học là Clivia.

Được mệnh danh là loài hữu tình, nhưng ta đã yêu những gì chung quanh để tô đậm hay làm thăng hoa giá trị của tính loài trong ta? Ta đang cô đơn, đang trống rỗng, đang lo lắng, vì mong muốn người yêu mình nhiều lên và người ghét mình ít đi? Ta đang thả hồn mình bay bổng để kháo khát về một tình yêu thương rộng lớn, bao trùm, nhưng khốn nỗi, ở đời cứ lắm người yêu, lại nhiều người ghét? Ta đang dấn thân vào cõi tình và hàng ngày tìm đủ điều để vá víu tình yêu khi các giác quan từ từ già lão? Ta đang muốn người khác (phải) yêu mình như mình đã và đang thiết tha yêu? Người ta bảo sự sở hữu luôn đầy vơi theo cảm xúc là thế.

Chúng ta yêu thế nào khi luôn phải sống trong sự tách rời thường trực của yêu – ghét, đẹp – xấu, thiện – ác, ngay cả việc tách rời với những điều nhỏ nhất chung quanh. Trớ trêu, sự tách rời ấy ngày càng ích kỷ, khiến cho ta mong muốn sở hữu thật nhiều, và càng sở hữu nhiều ta càng lo sợ bị đánh mất, càng lo sợ bị đánh mất ta càng bất an, đau khổ. Để rồi có lúc ngửa mặt lên trời than vãn: “Hỏi thế gian tình là gì?”.

Xin cứ hỏi tiếp đi đừng vội nghĩ rằng tất cả đã quá trễ, xin cứ gỡ từng mối manh khi còn có thể gỡ… Nhưng tội tình gì phải biến cái tuổi đã quá xuân thành “hồn nhiên” gượng gạo. Cảm xúc thường mộng mơ tìm đến với những bóng dáng, khối hình cụ thể bên ngoài, nhưng “phái đẹp” của tự nhiên luôn đầy ắp và rộn ràng pháp giới.

Bồ tát Quán Thế Âm đã hiện thân tính nữ. Vậy tình yêu ơi, có phải em đã hoá thân thành gió, thành mây, thành hoa cỏ tự tình, để lý trí muôn thu phải cúi đầu vâng phục? Ôi thôi, ta đã mất quá nhiều thời giờ cho khái niệm tình yêu, với những lời nỉ non bay bổng, nhưng ta có thể yêu ai, khi từng phút, từng giây tách mình với tất cả.

Kinh Tương Ưng nói:

“Tâm ta đi cùng khắp,
Tất cả mọi phương trời,
Cũng không tìm thấy được,
Ai thân hơn tự ngã.
Tự ngã đối mọi người,
Quá thân ái như vậy.
Vậy ai yêu tự ngã,
Chớ hại tự ngã người”.

Một đoá tình yêu đang bừng nở, không đợi ánh mắt người…

T.T.T

(Viết tặng những người yêu hoa)

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here