Bạn hiền thương! Xin lỗi khi lá thư này đến trễ nhé! Đừng giận, ta sẽ kể cho bạn nghe tại sao. Sáng nay cầm bút lên, ta định viết thư gởi bạn nhưng anh bạn Sương đã ghé tận chỗ ta đang ngồi rủ cùng đi dạo. Ta tính từ chối, nhưng khi nhìn khuôn mặt của bạn ấy cùng lời mời gọi thiết tha ta không thể chối từ được nên đã gấp giấy lại theo anh bạn Sương rong chơi suốt cả buổi sáng. Đó là một cuộc dạo chơi đầy lý thú bạn ạ! Để ta kể lại cho bạn nghe nhé!
Vừa mở cửa bước ra khỏi phòng ta được đón chào bởi một làn gió mát rượi còn mang theo hơi nước, rồi một không khí trong lành, sảng khoái đến ôm ấp lấy ta. Theo bước chân anh bạn Sương ta lần theo lối mòn đi vào vườn hoa qua suối rồi đến rừng. Tất cả vạn vật hiện lên trước mắt ta thật là mầu nhiệm, kỳ ảo. Những con đường, hàng cây, bãi cỏ khi ẩn khi hiện trong làn sương sớm trông đẹp lạ. Nếu không lại gần chỉ đứng từ xa nhìn lại thì chẳng thấy vườn hoa hay con đường đâu nữa mà chỉ thấy những dải mây trắng bay la đà, lượn lờ, thấp thoáng. Tất cả vạn vật đều chìm cả trong màu trắng mờ đục bạn ạ! Rong chơi cùng bạn Sương ta cứ ngỡ như mình là tiên đang đi trong mây vậy đó. Những làn khói sương cứ quẩn dưới chân, bay trên đầu rồi dạt sang một bên làm ta có cảm giác như đang bồng bềnh bay cùng mây vậy. Và đến khi bầu trời vừa ửng hồng lên thì cảnh vật lại càng lung linh lạ, nhất là lúc những tia nắng buổi sớm thức giấc rủ nhau xuống thăm trần gian. Hễ chúng xuất hiện chiếu rọi vào nơi nào thì nơi đó sáng bừng lên với đủ màu sắc khác nhau cứ như là có phép lạ vậy. Mấy giọt sương đậu ở đầu chiếc lá, cành cây… trông cứ như những viên minh châu lấp la lấp lánh với đủ màu sắc cùng những hình thù ngộ nghĩnh, còn các bạn đậu trên bãi cỏ thì như những đôi mắt tinh nghịch nhấp nha nhấp nháy, thi nhau nhảy múa lăn tròn. Bạn hiền biết không, khi dạo chơi cùng Sương ta chợt nghĩ: không biết cõi Tịnh độ như thế nào, hàng cây bảy báu ra sao… hay cõi thiên giới đẹp đến dường nào ta không biết, ta chỉ thấy Tịnh độ là đây, tiên giới là đây ngay hiện tại bây giờ và đang hiện hữu trước mắt ta đâu cần phải tìm cầu chi xa xôi.
Bạn hiền thương, ngày xưa ta vẫn mơ mình được làm mây, làm mưa, làm sương, làm nắng gió… rồi cho rằng khi nào đạt được điều ấy thì mới có hạnh phúc. Và ta cứ ngồi đó tưởng tượng, ước ao, mong cầu… Hạnh phúc của ta nằm xa xôi trong những giấc mơ ấy. Bây giờ dạo chơi với Sương cùng với những hơi thở nhẹ nhàng, từng bước chân trong tỉnh thức ta chợt thấy rằng: có bao giờ ta không là mây, là mưa, là nắng gió… đâu. Vì cuộc đời, vạn vật quanh ta luôn thay đổi, biến hoại, sinh diệt nên chúng ta bao giờ mà lại không là mây, là mưa…của nhau bạn hỉ!
Trong đời sống thường ngày ta thường có lắm ham muốn, mong cầu nên luôn có thói quen đi tìm kiếm hạnh phúc. Ta cứ tưởng rằng hạnh phúc lúc nào cũng phải có mặt ở một nơi khác, nơi mà mình đạt được điều như ước muốn. Nơi đây có thể là hạnh phúc đó nhưng chưa phải là cái mà ta muốn. Chẳng hạn như khi mới ra trường ta nghĩ giá như có được việc làm ổn định thì hạnh phúc biết mấy, nhưng khi đi làm rồi ta chỉ hứng khởi, vui thích một thời gian sau đó không lấy đó làm hạnh phúc nữa, ta nghĩ: giá như vị trí ta được nâng cấp lên, mức lương của ta cao hơn một chút hay có được chiếc xe đẹp như của bạn ta thì lúc ấy ta mới thật sự có được hạnh phúc,…Nhưng đến khi đạt được điều đó thì hạnh phúc lại không có trong ta mà nó lại nằm trong một dự định, mục đích khác. Cứ như thế ta cứ chạy vòng quanh mãi mà vẫn không chạm được vào cái gọi là hạnh phúc. Ta thấy mình giống như anh chàng trong bài thơ sau đây vậy:
“Này người đang đi vòng quanh
Hãy dừng lại
Anh đi như thế để làm gì?
Tôi không thể không đi
Vì tôi không biết đi đâu
Nên tôi đi vòng quanh.
Này người đang đi vòng quanh
Anh hãy chấm dứt việc đi quanh.
Nhưng nếu tôi chấm dứt việc đi quanh
Thì tôi cũng chấm dứt tôi.
Này người đang đi vòng quanh
Anh không phải là sự đi quanh
Anh có thể đi nhưng không cần đi quanh.
Tôi có thể đi đâu ?
Anh hãy đi tìm anh
Anh hãy đi tìm người thương”
Bởi không biết rằng: “càng lắm ham muốn thì càng nhiều khổ đau, rằng bao nhiêu cực nhọc trong cõi sinh tử đều do ham muốn mà có…”- Kinh thương yêu- nên ta cứ rong ruổi tìm kiếm mãi mà không biết nhìn sâu vào bên trong để biết mình thực sự muốn gì, cần gì, đang tìm kiếm cái gì. Có kim cương trong túi áo mà ta nào hay biết cứ sống với cuộc sống nghèo khổ rồi đi tìm kiếm ngọc quý ở đâu đâu để rồi lỡ hẹn với sự sống, đánh mất sự sống, để tuột khỏi tầm tay mình những mầu nhiệm, những tặng phẩm của cuộc đời ban tặng. Và cũng bởi không thấy rõ rằng cái gì “sẽ là” thì “không là”, vạn vật phải là ngay bây giờ và ở đây nên ta đã không biết trân quý, không nhận ra sự quý giá của những gì đang hiện hữu quanh ta để rồi phải hối hận, tiếc nuối.
(Làng Mai)