Trang chủ Sáng tác - Nghệ thuật Con Thỏ hồi sinh

Con Thỏ hồi sinh

140
0

Cho đến một hôm, khi cơn mưa đổ xuống, hoàng hôn lịm dần, một lớp  đen phủ trọn cuối chân trời, trông xa như màn vô minh u ám từ vô lượng kiếp kéo lại, nó  bàng hoàng ngước đôi mắt nhìn về một cõi xa xăm bất tận. Ánh mắt nó nháy lên những tia sáng lăn tăn như có vẻ suy nghĩ nhiều lắm. Bất giác từ khóe mi rỉ ra hai giọt lệ, đọng trên các sợi lông tơ mướt đầy tinh nắng của nó. Có lẽ trong giây phút này nó phần nào nhận ra bản chất của sự sống mà bấy lâu nay nó từng băng rừng vượt núi để đi tìm. Nó đưa nhẹ bàn chân lên mặt đất, khẩy khẩy, vuốt vuốt nước mắt, rồi lại dương đôi tai thẳng đứng y hệt những lần trước, khi gạt giọt lệ thì nó lại nghiệm về một chuổi dài quá khứ khổ đau của nó.

Dĩ vãng là  cái hồi xửa hồi xưa nó thả hồn theo tiếng gọi trần lụy, rong chơi đắm đuối trong vòng mê hoặc của sắc, thanh, hương. Chu trình lặp đi lặp lại của quá khứ đó có gì là lạ đâu, nhưng sao hôm nay trung ương thần kinh mách bảo với bộ  não giữa của nó rằng: con tim nằm trong lồng ngực của chàng đang và sẽ vụn nát từng mảnh bởi những nguyên tố “vật lý” và “sinh lý” gây ra. Hai yếu tố ấy chẳng hiểu yếu tố gì nữa, chúng quyện chặt vào nhau tạo nên một tâm lý khổ đau không lời nào diễn tả cho hết, chỉ biết khổ đau và khổ đau, vậy thôi! Bởi thế trong khoảnh khắc này nó không biết làm gì hơn ngoài việc áp mặt vào lòng đất khóc, khóc nức nở.

Những giọt nước mắt rơi xuống lan ra, thấm dần vào các hạt vi tế của cát bụi, biến thành những dòng nghi vấn day dứt. sao gần nữa cuộc đời rồi mà ta chưa tìm ra lối thoát cho một cuộc sống ý nghĩa đích thực, sao ta sinh ra giữa cõi đời này lại vô hiệu đến thế, ta thật sự là một tên côn trùng đang ký sinh trên muôn vàn cái duyên khởi, có lúc ta cũng nhận thấy bản chất của sự sống, nhưng sao đôi chân ta không chịu rẽ một lối về! Trước những câu hỏi dồn nén tim can, trước bi kịch thảm thiết, một khủng hoảng tâm hồn chưa bao giờ xảy ra ấy, bỗng dưng ngọn lá trên cây chuyển mình, một làn gió mát rượi mang theo sương mây đâu đây thôi đến, làm lung lay trái tim đang khao khát một cuộc sống ý nghĩa hữu ích.

Dưới bóng đêm, một vị tu sĩ với dáng vẻ giải thoát xuất hiện, như linh cảm được nỗi khổ đau dày vò tâm trí của nó. Người nhẹ nhàng tiến gần nó, dang đôi tay an ủi, vỗ về. Bởi xúc giác nhạy cảm, nên khi hơi ấm lòng bàn tay truyền sang làn da mỏng manh của nó thì như một phản xạ tự nhiên, nó giật mình, hoảng hốt ngoảnh đầu dậy toan chạy. Nhưng thoạt thấy chiêc áo dài lam dịu dàng thanh thoát với đôi mắt hiền từ lạ thường ấy, nó đoán được – có lẽ đây là mầm khát vọng sống của ta chăng?

Nghĩ thế  trong tâm trạng ngập ngừng, rồi không hiểu sao nó  lại úp mặt xuống đất nấc nấc nghẹn ngào. Vị  tu sĩ như thấu hiểu hết những đột biến tâm tư của nó: “Thôi con, đừng khóc nữa, đừng dằn vặt nữa, đừng kéo những quá khứ vô vị sống dậy mà khổ đau. Con ơi! ở trên cõi đời này có những hạng người rất đáng quý, đó là hạng người biết tàm quý. Sự hỗ thẹn sám hối kia có thể làm lại một cuộc sống hạnh phúc, đúng nghĩa của nó nếu con ý thức được từng bước đi, từng hơi thở của chính mình. Một khi con sống trong chánh niệm làm chủ được bản thân thì niềm an lạc, nguồn lợi ích không chỉ riêng con mà cả muôn loài nữa con ạ”.

Nghe đến đây Thỏ  như nhận được một công án đánh bạt tất cả “xiềng xích” lậu hoặc từ trong tàng thức mà hàng nghìn kiếp trước nó đã gieo. Còn gì sung sướng hơn lúc ánh mặt trời quét sạch bóng đêm, các triền phược giờ đây đã có đường lối giải tỏa, như vị thiền sư ngắm nhìn hoa mai rụng mà bỗng chứng quả, nó reo lên trong tâm trạng kiến đạo bồi hồi tri ân.

Ôi! Ngài ơi! Con đã được “hồi sinh”, hồi sinh cái kiếp sống trầm luân khổ ải của con. Hơn bao giờ hết cuộc sống nhiệm mầu giải thoát rất đổi “bình thường” giữa cuộc đời, con đã nhận ra. Không biết vị sư ấy có để ý đến lời tâm sự đó hay không, nhưng nó vãn tiếp tục ngâm nga sự giác ngộ của mình: 

“Mùa xuân nhè nhẹ đất thấm ướt
Hạt  đậu năm xưa hé miệng cười”.

Lời ca chứng, cứ  thế theo gió thoảng vút lên trên các lớp sóng hư vô.  Một điệu giải thoát của những bậc chân nhân. Tiếng hát giải khổ ấy hình như đang chuyển sang nhạc pháp tỏ tình báo ân đúng nghĩa.

Ôi! Công ơn, công ơn, kính lạy Ngài cho con bước theo dấu chân từ bi hỷ xả của Ngài để mong có một ngày kia, hầu báo đáp thâm ân sâu nặng này. Đây là một bước rẻ lối có một không hai trong đời con, cũng như ít có trong cuộc đời ô trọc. Vì vậy ính lạy Ngài hãy cho con được tròn ý nguyện.

Trong đêm khuya tiếng côn trùng cũng chìm sâu vào hơi men, chỉ nghe nhịp thở, nhịp đập của con tim Thỏ và bước chân lặng lẽ về xuôi.

K.Đ

 

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here