So với năm trước, tết này, Quan Âm Phật đài có nhiều đổi khác. Cảnh quan được tôn tạo với nhiều công trình mới, tôn nghiêm. Du khách và phật tử cũng ngày mỗi đông hơn. Bà con dưới chân núi bán hàng, giữ xe… đều có vẻ sống được. Đắt hàng nhất có lẽ là hương (nhang) và các chai nước suối. Như một niềm tin đã hằn sâu, ai lên Quan Âm Phật đài cũng mang theo một chai nước, thắp mấy nén nhang đứng trước tượng Phật Bà lâm râm khấn nguyện. Xong đặt chai nước tại đó, tiếp tục đi chiêm bái, vãng cảnh một hồi rồi quay lui xin lại chai nước. Họ dùng nước đó để uống, để rửa mặt, để xoa vào chỗ đau… với niềm tin đó là nước cam lồ mà đức Quan Âm Bồ tát đã ban cho. Thứ nước đó có thể xua đi mọi muộn phiền, chữa được mọi bệnh tật… Linh ứng thật không chưa biết, nhưng có chút niềm tin, có một chỗ dựa để an ủi tinh thần cũng là cái gì đó dễ thương và không phải là không hữu ích.
Rất đông du khách và phật tử đến chiêm bái, vãng cảnh Quan Âm Phật đài vào dịp Tết.
Duy có một điều mãi thấy vẫn không đổi mà lại có vẻ còn tệ hơn, đó là nạn ăn xin. Ăn xin dày đặc rải từ chân núi lên tới đỉnh với đủ hình vẻ, đủ lứa tuổi. Con nít có, trung niên có, người già có, người lành lặn có, kẻ khuyết tật cũng nhiều… Thôi thì muôn hình vạn trạng. Khách lên, khách xuống đều được những đôi tay chìa ra “chào đón” tận tình. Tiếng kêu xin râm ran, có người còn chạy theo kèo nài cả quãng… Tự nhiên thấy buồn và ôốt dôột với bạn bè dễ sợ. Chẳng lẽ nạn ăn xin ở đây đã thành nếp, thành nghề, thành… “bản sắc” ?!! Còn chính quyền thì đành bó phép, không tìm được giải pháp?
Nhiều người tin vào sự thành tâm của mình sẽ được Bồ tát ban nước cam lồ.
Nạn ăn xin tồn tại dai dẳng
(báo Thừa Thiên Huế)