Cái trầm trầm lắng lắng xung quanh tôi, tôi có cảm giác như nó là 1 cơn bão nhỏ đang tích tụ năng lượng để tạo nên những vòi rồng khủng khiếp nhất. Song, tôi không muốn làm một động thái gì để ngăn chặn hay chí ít là làm giảm thiểu nó lại. Tôi chỉ biết là tôi đang có nó, một người bạn tri kỷ, thân thiết nhưng không kém phần ác độc.
Ừ, chào bạn. Lâu lắm mới ghé đến thăm! Tôi muốn ôm bạn vào lòng quá. Vì có bạn, tôi mới nhận ra lòng mình có rất nhiều khoảng trống. Ôm và tự dưng thấy mình chợt nức nở như 1 đứa trẻ vừa lên ba.
Đã từ lâu lắm rồi tôi có thói quen tự phân thân mình ra làm 2, nửa khóc, nửa cười; nửa đớn đau cho nửa kia mạnh mẽ vỗ về. Hai tiếng nói của 1 tâm hồn, nó hóa thân làm nhiều gương mặt để không còn nghĩ về một ai đó, một sự việc gì đó…Song, dần dần tôi thấy mình xơ cứng lại, trơ lì ra…vì cái lý do gì thì chẳng rõ. Chỉ 1 điệu trầm buồn, tẻ nhạt không sức sống.
Đôi khi cũng còn lắm vu vơ, xoay quanh thiên hạ mượn những lời nói hoa mỹ, để làm dịu đi cái bỏng rát cái khát khao, mặc dù trong lòng biết rất rõ những thức ấy chỉ như con phù du, sáng sớm tượng hình rồi chiều tan đi mất…Và lại cười, những cái cười ngô nghê. Và lại khóc những cái khóc không đầu không cuối…những sắc màu của cuộc sống trở nên nhạt nhòa như làn sương mờ trong đáy mắt.
N.P