Một đêm tối nữa lại đến, vẫn là một màn trời tối om om. Đóng sầm cửa lại và tắt hết đèn điện mà ngôi nhìn bóng đêm, có thấy gì ngoài bóng đêm! Người đâu? Ta đâu? Xa hay gần ? Xa thì xa trong tít tắp bóng tôi, mà gần thì cũng gần trong tít tắp bóng tôi. Vậy, buồn hay vui giữa đêm khuya cũng một mình, có sự giao cảm nào không. Có thể có lắm chứ!
Nhưng đêm nay mặc dầu cứ bình tâm và gác lại những nghĩ suy, những ưu tư về thân phận, về kiếp người tròng trành trong cái vòng cản vô hình của Đạo, của Đời mà ngẫn ngơ ngồi nhìn dòng thiên hà lững lờ trôi trôi và tâm thức cũng bất định trôi trôi. Đâu đó quanh quẩn trong căn phòng vẫn cứ phẳng phất một mùi thơm vừa mới cảm nhận được lạ lạ quen quen! Ừ nhỉ mùi của cuộc sống, mùi của tình yêu thương giữa người với người!
Không phải một cơ duyên, mà cũng chẳng phải là một tặng phẩm kỳ tuyệt của đất trời ban tặng cho ai. Một bông hoa lầm lũi giữa bạt ngàn cỏ dại và mềm yếu phất phơ giữa dòng đời đầy bụi bặm. Ai hiểu, ai thương, ai cảm nhận được thì đó là một sự kỳ phùng cho cả hoa và người…Cảm ơn cuộc sống, cảm ơn Người!
Ta biết, dẫu cuối cùng thì rồi tất cả cũng tan biến theo luật "ĐẾN-ĐI". Đóa hoa đến với đời dâng hết hương sắc rồi tàn lụi trong vô sắc vô hương. Mà hoa cũng là người, đến thì đến bất ngờ như một tiếng gõ cửa, và đi cũng đi bất ngờ như một tiếng gõ cửa, vang lên rồi tan biến vào hư vô. Có ai đâu mà phải lưu luyến ? Nụ cười Người ẩn chứa với bao điều rồi cũng tan dần tan dần vì sự chai lì của Ta, và của nhân thế…
ĐẾN ĐI VÀ ĐI ĐI, cứ mặc nhiên và mạc khải. Mặc nhiên thì thuận với dòng đời là thanh tịnh hay ô trược cứ tùy duyên tùy nghiệp. Mạc Khải là bởi Ta với Người muôn kiếp vẫn là Ta vời Người mà không phải Ta là Người!!!Ồ chẳng bao giờ.
Vậy thì có sá chi những lời khen chê, lời miệt thị và nguyền rủa của người đời trước những chọn lựa cách sống của riêng Ta. Hãy cứ sống mặc nhiên và mặc khải và đợi đến cái đích cuối cùng của một kiếp người là hố đen sâu thẳm. Huyệt Mộ!!!
Ta đã mãi mê nghĩ suy những điều quá lớn, những ưu tư cho một ngày mai vượt quá tầm tay, mà không dám vượt qua những điều nhỏ nhặt, thường tình của kiếp người là SỰ QUAN TÂM. đúng là "rùa mù soi vách núi".
Thôi vậy, có lẽ ngàn đời thế nhân cũng chẳng biết đâu là đúng đâu là sai, đâu là yêu đâu là ghét. Bóng tối của ban ngày và ánh sáng của ban đêm chỉ là do cái chân tâm của Ta với Người…chiếu rọi và cảm giao…
Vậy thì nụ cười và mùi hương sẽ mãi mãi thường tại mà không tan biến…đó là một điều thật hạnh phúc cho Ta. Cũng may, thiên cơ và mặc khải của cuộc đời vẫn nằm trong nụ cười và mùi hương của Người…
H.N