Trang chủ Phật giáo với Tuổi trẻ Rồi con sẽ về…

Rồi con sẽ về…

138
0

Khó tả hơn khi bước vừa đến hiên nhà chợt nhìn thấy dáng ngoại vẫn ngồi đó đợi con về, bà thương cháu gái lắm, bởi từ nhỏ cháu gái lớn lên bên dòng tay bà, hôm nay hay tin con về bà ăn cơm xong ra trước hiên ngồi đợi cô cháu gái từ phương xa trở về. Nhìn thấy Ngoại con cảm động làm sao, Ngoại giờ đây già yếu quá, bước chân ngoại không còn nhanh nhạy như xưa nửa, con chạy đến bên bà ôm lấy bà “Ngoại ơi ! con đã về với ngoại rồi đây"…..

Con là đứa cháu gái duy nhất của ngoại, tất cả tình yêu thương ngoại điều dành hết cho con, nhớ thuở nhỏ con hay nũng nịu đòi ngoại phải dỗ dành và nằm trong tay ngoại con mới chịu nhắm mắt ngủ.

Ngoại ơi! Tuổi thơ con xa mẹ vì mẹ hay đi làm xa con  sống bên ngoại và con không thể nào quên  tiếng hát ru, ầu ơ dí dầu cầu ván đóng đinh … của ngoại mỗi lúc đêm về, ngoại biết không? Nơi thị thành con thèm lời ru của ngoại lắm, cháu gái của ngoại đã lớn rồi mà cứ như em bé vậy, thương ngoại lắm, ngoại ơi ! Ngoại còn nhớ không mỗi lần con đi học về con điều chạy đến ôm ngoại, không có ngoại con khóc không ngủ được, vì thế ngoại không đi xa con được quá 3 ngày.

Có 1 lần con sốt cao, con lại không ăn được món canh mà ngoại vất vả nấu cho con, con không hiểu sao con lại không thể nào ăn được món súp, hay món canh nào cả, ngoại bên con dỗ dành con “ cố ăn đi con, canh chứa nhiều chất lại giải nhiệt tốt lắm” con vẫn không ăn được, lại khóc òa lên, ngoại lại dỗ dành con. Thế mà ngoại ơi ! Vô tình con nào biết được để có được bát canh ngon, thanh nhiệt ấy ngoại phải lặn lội ngoài đồng bắt từng con tép, con tôm, ngoại tìm từng cộng rau, trái mướp về nấu cho con, để có được món bỗ dưỡng đó ngoại phải lội dưới trời mưa trơn trợt để bắt được từng con cá về cho đứa cháu gái của mình, thế mà con vô tâm quá phải không ngoại ?

 Từ nhỏ đến giờ khi nào con bị ốm cũng có ngoại bên cạnh, thế mà đến lúc ngoại ốm con lại ở xa quá không về được, con bất hiếu quá ngoại à.

Lần này con về chỉ ở nhà được 20giờ, chưa đủ 1 ngày là con phải đi ngay, bên ngoại con rất muốn con bé lại để được nằm vào lòng của ngoại, con tự hứa với lòng là con sẽ không bao giờ khóc òa lên mỗi khi được ăn món canh bầu, canh mướp ngoại nấu nữa đâu ngoại ạ.

Con bên ngoại không muốn bước chân đi, con muốn ngồi ngắm ngoại mãi vì con sợ lên Sài Gòn rồi rất lâu con mới được trở về.

Ngày con đi Sài Gòn ngoại chạy đi tìm cho con một bài thuốc nam để con mang theo uống cho khỏi căn bệnh từ nhỏ đến giờ, con biết để có được gói thuốc nam này là ngoại tảo tần khắp nơi để tìm đủ vị và gói lại cẩn thận cho con mang theo. Cầm trên tay những vị thuốc ngoại đưa mà lòng cảm thấy như nghèn nghẹn. Ngoại con đã già yếu rồi mà còn phải vì con lặn lội khắp nơi tìm đủ vị thuốc như thế, con sẽ cố uống đủ liều, dù cho con rất ghét uống loại thuốc nam vừa cay vừa đắng ấy nhưng con vẫn sẽ uống bởi trong bài thuốc này ngoài những vị đắng, vị cay của thuốc còn có cả vị mặn của mồ hôi, pha lẫn vị ngọt của hơi ấm tình ngoại và tất cả hương vị quê hương gởi gấm trong trong này.

Con lên bước lên xe mà lòng đau nhói, chưa bao giờ con thấy đau như lần này, lần đầu tiên có cảm giác nhưng ai đó đang bóp chặt trái tim mình, không thở được, xe lăn bánh, ngoại và mẹ vẫn bước theo phía sau con, con không dám quay đầu lại vì con sợ con sẽ  không cầm được nước mắt, con cố nén và nhìn ngoại qua gương chiếu hậu, xe càng lăn bánh nhanh hơn bước chân ngoại và mẹ cũng càng vội vã hơn, lúc này nước mắt con đã rơi thật sự, con quay lại” ngoại và mẹ về đi đừng đi theo xe nữa, mệt lắm, lên đến SG con sẽ gọi về mà”… Nhưng ngoại và mẹ vẫn đi theo con cho đến khi ngoại không bước nổi, trong gương chiếu hậu con nhìn thấy mẹ dìu ngoại quay về, lòng con chợt nhói đau một cảm giác vô cùng khó chịu, con muốn nói với Ngoại và Mẹ rằng "con yêu hai người nhiều lắm"  rồi con sẽ về, con sẽ về mà, chỉ có 350km thôi ko xa lắm đâu, ngay cả khi không ở gần nhau về địa lý thì con vẫn biết rằng Ngoại và mẹ luôn ở bên con mọi lúc mọi nơi trong cuộc đời này…Rồi con sẽ về !!

 

Men lối nhỏ con về thăm quê cũ
Lòng bùi ngùi bước đến mái hiên xưa
Ngoại thân yêu, tóc bạc trắng lưa thưa
Vẫn ngồi đó đợi chờ cô cháu nhỏ.

Hạnh phúc quá bên bờ vai ốm yếu
Con gục đầu nước mắt ngược vào tim.
Làm sao quên những ngày tháng êm đềm
Con sốt nặng ngoại ngày đêm bên cạnh

Thế mà khi ngoại hiền con ốm nặng
Con phương xa lại bận việc trăm bề.
Con bất hiếu mà ngoại nào có trách
Vẫn yêu thương, ngồi đợi trước hiên nhà

Lần này về con ra đi vội vã
Ngoại âu sầu và ôm cháu thâu đêm
Nơi phương xa con thiếu thốn quá nhiều
Ngoại rất hiểu, con ơi ngoại lo lắm.

Cẩn thận nhé nơi thị thành con hỡi !!
Ngoại quê nhà luôn mong đợi tin con
Nước mắt rơi khi nghe lời căn dặn
Của ngoại hiền, ôi sao quá thân thương.

"Đây nè con, bài thuốc quý ngoại tìm
Lên đến đó nhớ mang ra uống nhé!!
Ngoan đi con, gắng giữ gìn sức khỏe.
Con ốm hoài ngoại đau lắm biết không?"

Nghe lời khuyên sao tan nát cõi lòng
Cầm gói thuốc mà lệ hai dòng chảy.

N.B.K 

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here