Có gì đâu em
Chỉ là một chút vu vơ thoảng qua cùng cỏ lá
Chỉ là một ánh mắt trong như mảnh vỡ của bầu trời
Chỉ là một cái chạm tay dịu dàng như sương mùa thu phủ trên những ngọn đồi tàn úa
Chỉ là tôi…
Đan hai bàn tay của mình vào nhau, nắm chặt đến mức nào cũng không tìm được một thứ gì ấm áp
Tiếng thở dài của gió trôi qua những nhành cây cô độc
Không còn lá để xôn xao
Không còn nắng để chơi trò kính vạn hoa kì ảo
Chỉ còn một chút ký ức theo về từ đại dương xa xôi
Ảnh minh hoạ: Raysoda.com |
Và em…
Có hay biết tôi đi tìm ấm áp?
Có hay biết những câu chuyện gió vẫn lặng lẽ kể?
Có hay biết mùa qua?
Em cứ mãi xoay khối rubic của hạnh phúc
Em bảo mùa còn rộng, và những khu rừng mưa thì vẫn cứ xanh
Một lúc nào đó lá sẽ trở về
Một lúc nào đó mây sẽ lại bay
Một lúc nào đó…
Nhưng chiếc đồng hồ cát của tôi đã chìm trong sa mạc mất rồi
Đừng nhìn khối rubic rực rỡ
Đừng nhìn con đường đầy những kẻ xa lạ hờ hững lại qua
Đừng nhìn bầu trời xanh của màu vĩnh viễn
Nhìn tôi
Và mỉm cười
Chỉ một khoảnh khắc thôi
Ảnh minh hoạ: Raysoda.com |
Có gì nhiều đâu em
Chỉ là một hạt cát vỡ trong chiếc đồng hồ
Chỉ là một giọt nước mắt nhỏ vào biển cả
Chỉ là một gương mặt không quen giữa phố đông người
Những cánh hồng đỏ rực nơi góc bàn nắng chiếu
Hoa tàn rồi thì sẽ về đâu
Em có được gì ngoài khối rubic không bao giờ hoàn chỉnh?
Cà phê đắng ngắt
Nắng lặng lẽ nhạt và người lặng lẽ qua…
Theo Blog Việt