Sinh viên Y khoa, Tổng hợp, Sư phạm và Nông nghiệp… thường chơi chung với nhau, "đụng đầu" ở giảng đường hay thư viện tỉnh. Siêng thì học hành đàng hoàng. "Làm biếng" một chút hay thư giãn sau mỗi kỳ thi thì đi cà phê sân vườn, hoặc lên mấy chùa gần trường… ăn cơm chay.
Ít tiền nên chuyện đi cà phê của chúng tôi chỉ thỉnh thoảng, dù quán cà phê vườn ở Huế thực sự thơ mộng, thu hút mọi người. Thường xuyên nhất là cuối tuần đi… chùa, tha hồ đọc sách trong khuôn viên chùa rộng mát, ngát hương hoa. Khi nào chịu khó đi xa hơn, đến chùa Huyền Không chẳng hạn, thì còn được thưởng thức nét đẹp quý phái của vườn lan các thầy trồng, nở hoa quanh năm.
Đi chơi loanh quanh, tay cầm quyển sách quyển vở gì đó như những kẻ nhàn tản, không màng… danh lợi, nhưng đến bữa là cả mấy đứa đều… xớ rớ ở nhà sau để được… mời cơm! Có lần, một vị thầy trụ trì "phá tan" sự ngại ngùng của đám sinh viên chúng tôi bằng câu nói… ấm áp: "Mấy đứa cuối tuần cứ lên chùa chơi. Lâu nay thấy mấy đứa, thầy đã coi như người nhà. Cứ lên đây, học bài, nghỉ ngơi. Đến bữa vào bếp tự nhiên lấy cơm chay mà ăn…". Cả nhóm chúng tôi phấn khởi vâng dạ rối rít. Thế là cuối tuần khỏi phải đi căng-tin ăn cơm, vừa dở vừa tốn tiền. Tiền tiết kiệm lại có thể kéo nhau đi một chầu cà phê. Khi đã khá thân quen, thầy còn khuyên nhủ: "Mấy đứa ráng học cho giỏi. Cho con đi học là ba mẹ mấy đứa chịu khó dữ lắm. Đất Huế này cái chi cũng nghèo, cũng thiếu, nhưng truyền thống hiếu học thì giàu…".
Có một ngôi chùa mà nhóm bạn chúng tôi khi đến chơi cuối tuần chỉ đi toàn con trai hoặc toàn con gái. Đó là chùa Thiên Mụ. Nghe đồn, trai gái đến đây thường chia tay. Trong khi bọn sinh viên chúng tôi… yêu chéo khá nhiều: nam trường này yêu nữ trường kia và ngược lại. Kiêng cữ vậy nhưng khi ra trường, phần thì khác quê, phần công việc… tréo ngoe nên nhận công tác mỗi đứa một nẻo, giờ cũng chỉ biết ngồi… nhớ nhau, nhớ… một thời để nhớ! Nhớ người yêu, bạn bè, trường lớp, những ngôi chùa thân quen…
Theo Phụ nữ