Bỗng chúng tôi nghe trong rừng núi bên trái một tiếng chim kêu. Và nó cứ tiếp tục kêu nhiều lần như thế. Nó kêu “Cơm còn cho cục”. Một người đang đi trên đường nói đó là con chim “Cơm còn cho cục”. Tôi nghe tên con chim mà như gợi nhớ một điều gì đó thân mến quá, có tình quen biết quá, hay quá trong tiếng chim kêu. Tôi lắng nghe lần nữa và nhiều lần nữa. Và đúng như vậy, có cái gì như tình vui quen biết, gần gũi mà xa vắng, xa vắng mà rất gần gũi trong lòng tiếng chim kêu “Cơm còn cho cục”.
Vậy, trong cuộc sống điều gì lạ đã hiện ra trong tâm hồn tôi? Một mái chùa xưa đã được xây lên men một cánh rừng cây cối âm u. Nắng chiều đã xế dịu. Trong cảnh có sự sống mà xa vắng ấy, con chim lại bay về men cánh rừng, gần nơi ngôi chùa. Nhìn hướng về chùa chim kêu “Cơm còn cho cục”. Tiếng kêu nghe hoang vu, nghe của kẻ ở rừng núi, mà sao nghe có tình vui, có quen biết. Tiếng chim rừng như nói trong cuộc sống có được một chút tình quen biết thật là vui. Thật là vui, thật là quý. “Cơm còn cho cục”.
Mảnh đời ấy, mảnh tình vui quen biết ấy, đừng nói do tôi tưởng tượng ra, mà đã có thực trong tâm hồn tôi. Tôi đã mang đi như một điều mầu nhiệm trong cuộc sống.
N.T