Đã nhiều lần đứng trên bờ ngắm nhìn vũ điệu hoa đăng, tôi chỉ cảm nhận được cái đẹp của sắc màu vật thể. Nhưng khi được chứng kiến nghi lễ ‘phóng sanh đăng’ và tự tay cẩn thận đặt nhẹ nhàng từng chiếc đèn lên mặt nước cùng lóng lánh muôn hồng nghìn tía ánh đèn phản chiếu từ hàng chục chiếc thuyền hoa đêm lễ hội, thì tôi mới thấy hết được điều kỳ diệu đầy thi vị và thiêng liêng của nó.
Mỗi ngọn đèn là mỗi lời cầu nguyện gởi theo, là mỗi sự tỉnh thức và tri ân. Tôi thấy tôi trong mỗi ánh nến, đang hân hoan bay bổng, bồng bềnh theo gió đi vào hư không. Tôi đang dạo chơi trong cõi nhân gian, nhìn thấy bao gương mặt tha nhân sáng bừng rạng rỡ, họ đang trở về với họ trong ánh sáng lung linh! Mỗi đèn hoa
là sự giao thoa giữa con người với vạn vật, giữa cái nhỏ bé mong manh của kiếp người với cái vô cùng vô tận của vũ trụ hư không. Hoa đèn soi rọi mọi ngóc nghách của thế gian đầy nụ cười và nước mắt để rồi hóa thành ngọn đuốc dẫn ta đến bên bờ giác ngộ.
Mỗi đèn hoa gói trong ấy trái tim yêu thương, chuyên chở một niềm tin vào đạo pháp. Đó là mảng tâm linh hồn hậu và thuần khiết, giản đơn nhưng rất chân thành.
Sông trăng vằng vặc thủy chung, chuyên chở bao nhiêu đèn hoa là bấy nhiêu đạo tình qua năm tháng, suối nguồn tâm linh này luôn được tưới tẩm, dưỡng nuôi những người con Phật vững tâm bền chí trước bao sóng gió của cuộc đời.
M.T