Không!!!
Nó hét lên một tiếng thảng thốt như xé nát lồng ngực. Đất dưới chân nó hoàn toàn sụt lở, đưa nó vào một hố thẳm mênh mông, bầu trời bao trùm lấy nó với một ánh sáng mờ mờ rồi tối hẳn.
Trong cơn hoảng hốt, nó mơ hồ thấy mẹ nó rất xa, rất cao vẫy tay rối rít gọi nó. Nó cố hết sức để được đến gần mẹ. Nhưng khi chuẩn bị nắm tay mẹ, thì đột nhiên mẹ nó biến mất.
Mẹ ơi…!
Nó tỉnh dậy nhờ tiếng gọi thất thần của nó, và nghe bên ngoài tiếng người nói xôn xao. Chuyện gì thế nhỉ ? – Nó tự hỏi – Và đột nhiên nó khóc nấc lên khi nhớ lại tất cả. Giữa đau khổ và hạnh phúc, giữa sự sống còn và chết chóc, chỉ cách nhau trong sát na. Khoảng một tiếng đồng hồ trước đây, nó đang vui đùa với chú cún con thì có người đến báo tin cho bà nó biết là mẹ nó qua đời do tai nạn xe hơi trên đường đi công tác. Nó chỉ nghe được bấy nhiêu đó thì ngất đi cho đến bây giờ.
Bên ngoài, người ta đang chuẩn bị để đón thi thể mẹ nó về. Cuộc đời nó quả là bất hạnh. Nó mất cha từ lúc chỉ vừa năm tháng tuổi, trên môi chưa một lần thốt lên tiếng “Cha!” trọn vẹn. Bây giờ mới mười ba tuổi, nó lại thêm một lần nữa quấn lên đầu vành tang trắng.
Vậy là hết, hết thật rồi. Mẹ nó đã bỏ nó mà ra đi không bao giờ trở lại, để cho bà nó đã già lại già thêm, còn nó thì bơ vơ, côi cút trên cõi đời. Nó đâu ngờ, lần tiễn mẹ ra xe đi công tác chính là lần tiễn biệt cuối cùng.
Càng nghĩ, nó càng cảm thấy tủi thân, và cứ thế tức tưởi khóc. Khóc tiếc thương mẹ nó và khóc cho cái không may trong chính cuộc đời nó.
Từ đây, ai cho nó tiếng cười trong trẻo của tuổi thơ. Ai dẫn dắt nó từng bước đến trường, mỗi đêm ai vỗ về khi nó thức giấc, ai an ủi khi nó buồn và ai yêu thương khi nó ốm đau.
Bao hình ảnh yêu thương của mẹ trở về khiến tâm hồn nó chơi vơi, chơi vơi…
Sau đám tang mẹ nó, người ta xót xa khi nhìn thấy trên nét mặt ngây thơ của nó vẻ u uẩn bơ phờ. Nó thật sự ngã quỵ trước nỗi đau mất mát quá lớn này.
Ngày xưa, khi ba mất, nó chỉ là một linh hồn nhỏ trong bụng mẹ. Khi biết nhận thức, nó rất buồn mỗi lúc đứng trước di ảnh và tưởng tượng về ba qua lời của mẹ: “Ba con là người rất tốt, rất tốt…”. Vậy thôi. Còn mẹ nó lại khóc.
Khi mẹ ra đi, nó đã mất hết tất cả. Với nó, bây giờ là nỗi trống trải từ thể xác đến tâm hồn. Những gì mẹ cho nó đã xa vời tầm tay của nó và trở thành những kỉ niệm hằn sâu trong lòng, nhức nhối khi những hình bóng vô tình khẽ chạm vào hồn nó. Nhưng bên cạnh điều bất hạnh, nó may mắn có duyên với chân lí Phật đà. Nhờ đó, nó tìm lại niềm vui, thăng bằng cho cuộc sống…
… Hôm nay là mùa Vu Lan thứ mười, nó quỳ gối bên di ảnh mẹ. Trong lòng nó chưa bao giờ quên đi hình bóng mẹ, nhưng hôm nay mới là ngày để nó dành hết tâm tư tình cảm tưởng nhớ người mẹ quá cố.
Nó quỳ đó, trên ngực áo, đoá hoa hồng trắng được gắn trang trọng – nó thầm thì – Mẹ ơi! Cài đoá hồng trên áo, con xin tưởng nhớ lại những tháng ngày ấm êm trong tình mẹ. Đoá hoa này nhắc nhở con, mẹ mãi mãi xa rồi và con mãi mãi là một đứa mồ côi.
Nãy giờ, nó cố gắng nén tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng lúc này thì nó bật khóc thành tiếng. Mẹ nó mất khá lâu rồi, thế mà cảm xúc trong lòng nó chẳng hề vơi. Nó bây giờ không phải như nó ngày xưa ngây thơ, khờ khạo. Bây giờ, nó trở thành một chàng trai cao lớn, chững chạc, tính tình lúc nào cũng trầm, buồn, tuy vẫn không đánh mất đi vẻ hoạt bát năng nổ vốn có. Nó sống nặng về nội tâm nên rất dễ xúc động. Nhất là đến mùa Vu Lan, khi ai đó vô tình hát lên những bài hát thấm đượm tình mẫu tử và sự chia ly, khiến lòng nó thấy xót xa, quặn đau và bơ vơ khôn tả:
“… Mẹ hiền ơi! Mùa Vu Lan đã về rồi, người ta đang vui cùng đời, hoa hồng đỏ thắm trên môi. Còn mình con lang thang nhặt cành hoa trắng, nghe cay đắng tìm về trong hồn. Đời mất vui khi mẹ chẳng còn…”.
“… Mẹ hỡi! Sao mẹ đành bỏ con, trong lúc tuổi con còn non, như chim con mềm cánh, đời con mất mẹ tuổi còn xanh…”.
Ôi! Ai mà hiểu tâm trạng nó đến thế. Lời bài hát như soi rõ tâm can của nó. Thường thì nó chẳng bao giờ hát được trọn vẹn những bài hát về mẹ. Vì chỉ cần chạm nhẹ tới nỗi đau của đời mình là nó nghẹn ngào nước mắt! Nên nó chỉ nghe và thầm gởi gắm lòng mình qua những bản nhạc ấm tình mẫu tử đó.
Nhớ lại quãng thời gian 10 năm qua, nó thầm biết ơn nhân duyên đưa nó đến với giáo lí Phật đà.
Ban đầu là những trò chơi vui nhộn, rồi những bài hát dễ thương lôi kéo nó. Dần dần, những buổi học ngắn ngủi về lời dạy của đức Phật đã thật sự xoa dịu nỗi nhớ mẹ khắc khoải trong lòng nó và niềm vui đến với nó cứ lớn dần theo năm tháng. Bây giờ, nó trở thành một người Phật tử thuần thành, luôn cố gắng sống đúng với tinh thần Bi – Trí – Dũng của hàng đệ tử Phật và chân lí của đức Phật mãi mãi là bậc đạo sư dẫn dắt nó tìm về Chân – Thiện – Mỹ trong cuộc sống hiện tại và mai sau…
T.Đ