Trang chủ Tài liệu - Thư viện - Phim Phật giáo Lưu trử Con đường đưa đến giác ngộ

Con đường đưa đến giác ngộ

207
0

Sau một thời gian Bồ-tát sống một mình, lánh xa đồ chúng, các vị xuất gia này đi một ngả, Bồ-tát đi một ngả.

Trong khi yên lặng tịnh cư tại chỗ thanh vắng, Bồ-tát suy nghĩ: “Thế giới nầy thật rơi vào cảnh khổ não, phải sanh rồi già, rồi chết, rồi từ bỏ thế giới này để tái sanh thế giới khác. Không một ai biết một con đường giải thoát khỏi sự đau khổ này, thoát khỏi già và chết”.

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Cái gì có mặt, già chết mới có mặt. Do duyên gì, già chết sanh?”. Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do sanh có mặt, nên già chết có mặt. Do duyên sanh, già chết sanh”.

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Cái gì có mặt, sanh mới có mặt? Do duyên gì, sanh phát khởi?”. Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ, phát sanh minh kiến sau đây: “Do hữu có mặt nên sanh mới có mặt. Do duyên hữu, nên sanh phát khởi.”

Bồ-tát lại nghĩ: “Cái gì có mặt, hữu mới có mặt? Do duyên gì, hữu phát sanh?”, sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ Ngài phát sanh minh kiến sau đây: “Do thủ có mặt nên hữu mới có mặt. Do duyên thủ, hữu phát sanh.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Cái gì có mặt thủ mới có mặt? Do duyên gì, thủ phát sanh?”, sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ Ngài phát sanh minh kiến sau đây: “Do ái có mặt, thủ mới phát sanh.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Cái gì có mặt, ái mới có mặt. Do duyên gì, ái phát sanh?”. Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do thọ có mặt, ái mới có mặt. Do duyên thọ, ái phát sanh.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Cái gì có mặt, thọ mới có mặt. Do duyên gì, thọ mới phát sanh?”. Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do xúc có mặt, thọ mới có mặt. Do duyên xúc, thọ mới phát sanh.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Cái gì có mặt, xúc mới có mặt. Do duyên gì, xúc mới phát sanh?”. Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do lục nhập có mặt, xúc mới có mặt. Do duyên lục nhập, xúc mới phát sanh.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Cái gì có mặt, lục nhập mới có mặt. Do duyên gì, lục nhập mới phát sanh?”. Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do danh sắc có mặt, lục nhập mới có mặt. Do duyên danh sắc, lục nhập mới phát sanh.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Cái gì có mặt, danh sắc mới có mặt. Do duyên gì, danh sắc mới phát sanh?”. Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do thức có mặt, danh sắc mới có mặt. Do duyên thức, danh sắc mới phát sanh.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Cái gì có mặt, thức mới có mặt. Do duyên gì, thức mới phát sanh?”. Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do danh sắc có mặt, thức mới có mặt. Do duyên danh sắc, thức mới phát sanh.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ như sau: “Thức này xoay trở lui lại, từ nơi danh sắc, không vượt khỏi danh sắc. Chỉ như thế này, con người được sanh ra hay trở thành già, hay bị bệnh, hay từ biệt cõi này, hay sanh lại ở cõi khác; nghĩa là do duyên sanh sắc, thức sanh; do duyên thức, danh sắc sanh; do duyên danh sắc, lục nhập sanh; do duyên lục nhập, xúc sanh; do duyên xúc, thọ sanh; do duyên thọ, ái sanh; do duyên ái, thủ sanh; do duyên thủ, hữu sanh; do duyên hữu, sanh sinh; do duyên sanh, lão, tử, ưu, bi, khổ sầu, não sanh. Như vậy là sự tập khởi của toàn bộ khổ uẩn vậy.”

“Tập khởi, tập khởi”. Từ nơi Bồ-tát, khởi sanh pháp nhãn từ trước chưa từng được nghe, trí sanh, tuệ sanh, minh sanh, ánh sáng sanh.

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Do cái gì không có mặt, già chết không có mặt? Cái gì diệt, già chết diệt?” – Này các Tỳ-kheo, rồi Bồ-tát, sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do sanh không có mặt, già chết không có mặt. Do sanh diệt, già chết diệt.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Do cái gì không có mặt, sanh không có mặt? Cái gì diệt, sanh diệt?” Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do hữu không có mặt, sanh không có mặt. Do hữu diệt, sanh diệt.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Do cái gì không có mặt, hữu không có mặt? Cái gì diệt, hữu diệt?” Rồi Bồ-tát, sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do thủ không có mặt, hữu không có mặt. Do thủ diệt, hữu diệt.

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Do cái gì không có mặt, thủ không có mặt? Cái gì diệt, thủ diệt?”. Này các Tỳ-kheo, Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do ái không có mặt, thủ không có mặt. Do ái diệt, thủ diệt.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Do cái gì không có mặt, ái không có mặt? Cái gì diệt, ái diệt?” Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do thọ không có mặt, ái không có mặt. Do thọ diệt, ái diệt.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Do cái gì không có mặt, thọ không có mặt? Cái gì diệt, thọ diệt?” Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do xúc không có mặt, thọ không có mặt. Do xúc diệt, thọ diệt.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Do cái gì không có mặt, xúc không có mặt? Cái gì diệt, xúc diệt?” Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do lục nhập không có mặt, xúc không có mặt. Do lục nhập diệt, xúc diệt.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Do cái gì không có mặt, lục nhập không có mặt? Cái gì diệt, lục nhập diệt?” Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do danh sắc không có mặt, lục nhập không có mặt. Do danh sắc diệt, lục nhập diệt.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Do cái gì không có mặt, danh sắc không có mặt? Cái gì diệt, danh sắc diệt?” Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do thức không có mặt, danh sắc không có mặt. Do thức diệt, danh sắc diệt.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: “Do cái gì không có mặt, thức không có mặt? Cái gì diệt, thức diệt?” Rồi Bồ-tát sau khi như lý tư duy, nhờ trí tuệ phát sanh minh kiến sau đây: “Do danh sắc không có mặt, thức không có mặt. Do danh sắc diệt, thức diệt.”

Rồi Bồ-tát suy nghĩ: Ôi, Ta đã chứng được con đường đưa đến Bồ-đề, nhờ pháp tu quán. Nghĩa là, do danh sắc diệt, thức diệt, do thức diệt, danh sắc diệt; do danh sắc diệt, lục nhập diệt; do lục nhập diệt, xúc diệt; do xúc diệt, thọ diệt; do thọ diệt, ái diệt; do ái diệt, thủ diệt; do thủ diệt, hữu diệt; do hữu diệt, sanh diệt; do sanh diệt, già, chết, ưu, bi, khổ, sầu, não diệt. Như vậy, toàn bộ khổ uẩn diệt.

“Diệt, diệt!”, từ nơi Bồ-tát khởi sanh pháp nhãn từ trước chưa từng được nghe, trí sanh, tuệ sanh, minh sanh, ánh sáng sanh.

Rồi Bồ-tát, sau một thời gian sống quán sự sanh diệt trong năm uẩn: “Đây là sắc, đây là sắc khởi, đây là sắc diệt. Đây là thọ, đây là thọ khởi, đây là thọ diệt. Đây là tưởng, đây là tưởng khởi, đây là tưởng diệt. Đây là hành, đây là hành khởi, đây là hành diệt. Đây là thức, đây là thức khởi, đây là thức diệt”. Và đối với Ngài, sau khi sống quán pháp sanh diệt trong năm thủ uẩn, chẳng bao lâu các lậu hoặc được tiêu trừ và Ngài được giải thoát, chứng được đạo quả Vô Thượng Bồ-đề.

Đó là con đường mà Đức Phật đã thực hiện và chứng ngộ trong buổi bình minh của “Đạo quả Vô Thượng Bồ Đề”.
 

Hòa Thượng Thích Thiện Siêu

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here