Trang chủ Sáng tác - Nghệ thuật Một nét Vu Lan Huế

Một nét Vu Lan Huế

101
0

Kính thưa Chu, O, các anh chị và các cháu,

Hôm nay ngày 17/8/2011, chúng con tại Huế làm lễ cầu siêu cho chị Tố Lan vừa mới mất tại Pháp, ngày 17 là ngày làm tuần thứ hai theo nghi lễ Phật giáo, cho đến hết 49 ngày.

Theo nghi lễ này thì chị Tố Lan của chúng con vẫn còn ở cõi dương gian. Chúng con làm lễ này để tế cáo với ôn mệ là chị chúng con đang trở về quê hương và tham dự vào đại gia đình của họ tộc. Tuy chị đãxuất giá, nhưng vẫn là con cháu của đại gia đình. Chỉ khác với lúc sinh thời, còn bị ràng buộc thể xác, không gian, thời gian, nói chung là bị trói buộc trong ngũ uẩn, trong vòng sinh lão, bệnh, chị khôngthong dong tự tại, nhưng nay đã chấm dứt mọi ràng buộc vật chất và sinh vật lý, chị không còn tật bệnh, không còn phiền não, có thể đi về trong bốn cõi, nên chúng con nguyện rằng chị cũng về đến nơi quê cha đất tổ rồi trở lại phương Tây cùng với các con các cháu.

Thái San ơi, mấy hôm nay di nghĩ đến Thái San rất nhiều và dì đã nói thầm trong tâm với Thái San điều dì vừa mới viết ở trên. Thái San ơi, Dì nhớ đến em Mai Lan khi bà Thím, mẹ của di mất, Mai Lan với trí óc còn non nớt đã nói bật ra điều mà dì vì thương mẹ và đau đớn quá không nghĩ đến, chỉ muốn níu mẹ lại ở với mình. Em nói rằng, "bà ngoại hết đau (bệnh) rồi mạ nờ, mặt bà ngoại không còn vết nhăn của đau đớn như lúc còn bệnh, con đã thấy bà ngoại đau lắm, chừ bà ngoại hết đau rồi!" Câu nói của em đã đánh thức và an ủi dì rất nhiều. Hôm nay dì muốn nói với Thái San điều ấy và nói thêm một điều là bây giờ mẹ muốn đi đâu cũng tới, chứ không như trong quá khứ, nhiều lúc mẹ ước ao về Huế mà không đi được. Hôm nay mẹ về Huế mà không chút trở ngại nào. Bây giờ Thái San muốn mẹ ở đâu là mẹ ở đấy, mẹ luôn ở trong tâm trí, trong trái tim của Thái San và của mọi người, Thái San ạ. Như hôm nay dì tin là mẹ đã về thăm bà cố, ông cố, ông bà cố tổ, ông bà ngoại và tất cả mọi người đều có mặt, hội ngộ trong tâm của chúng ta.

Kính thưa Chú Thím, Chú và O cùng các anh chị các cháu.

Hôm qua con đi lên chùa mời các Thầy về làm lễ, cùng với chị Yến con bác Hoè lên nhà thờ lo sắp đặt bàn thờ cho chị để chuẩn bị cho buổi lễ hôm nay. Con không khỏi bùi ngùi khi bước vào căn buồng ngày xưa của bà nội, mà con còn nhớ rõ, lúc còn nhỏ. Trong căn buồng này ngoài những thứ lỉnh kỉnh như nồi đồng, thúng mủng, lu, khạp (vại) trong đó mệ nội dú thơm mít, còn có mấy thứ lạ mắt mà con nhớ hoài: đó là mấy cái rương (va-li) bằng gỗ, với tay cầm bằng đồng, ở ngoài rương có mấy chữ đề tên Tố Lan, Chi Lan…hay tên các anh con bác ngoài Hà nội xa xôi tít mù thê lận! Những thứ ấy đối với một đưa bé ở xó xỉnh quê nhà là những tiếng gọi mơ hồ viễn du của những người thân mà mình chưa thấy mặt. Chỉ nghe bà nội kể, các anh chị ở ngoài nớ đẹp lắm. Và trí óc của con đã tưởng tưởng ra những gương mặt đẹp như hoa, như trăng…những con người của cõi xa đẹp như mơ…

Thời gian ấy thế mà nhanh còn hơn giấc mộng, đôi khi mộng chưa thành mà con người đã biến mất. Con đứng ở căn nhà cũ xưa ấy mà ngậm ngùi nỗi mất còn, về sự ra đi, và cũng thấy bàng hoàng như có một cuộc trở về nào đó, những sự tương phùng trong tưởng tượng vẫn còn sống động như nắng gió sông Hương vẫn rạt rào ngoài kia trước ngõ vườn xưa… Khi ra về con gặp ông Xin lúc trước có làm thuê ở vườn mình, ông đã già mà vẫn cón làm lụng trồng bắp mấy mùa, ôn hái bắp đưa cho con về nấu chè, ôn nói bắp tui tặng cô còn cô tặng cho tui tiền chơ không phải mua bán.

Con đem băp về, cả buổi tối hì hục mài bắp để nấu chè. Vừa mài bắp, con lại nhớ đến bà Thím Đốc ngày xưa, có lần còn được bà cho ăn chén chè bắp của biền nhà họ Thái, bắp biền bên sông Hương nổi tiếng ngon ngọt không thua bắp cồn Hến. Chén chè ấy vĩnh viễn nằm trong ký ức, vì nó ngon và thanh khiết kỳ lạ không đâu sánh bằng, chỉ có bà Thím mới nấu tuyệt kỹ như rứa. Hôm nay chính tay mình mài bắp, mà lòng thì ước ao sẽ nấu được chè như bà, mặc dù không được bà chỉ dạy. Con làm theo trực giác và trí nhớ của mình. Nấu được nồi chè bắp rồi mới đi ngủ, và trong giấc mơ thấy nó giông giống chè bắp của bà Thím, trong lòng bỗng như đứa bé tở mở điều vui. Con nhớ chị Tố lúc sinh thời vẫn bé bỏng trong giọng nói và cử chỉ rất đáng yêu…cái thinh thích của con cũng như của chị vậy!

Sáng nay chị Yến lên sớm để giúp con,nấu thêm mấy món chay cúng chị và cúng thị thực. Xôi chè, canh mướp đắng, đậu phụ chiên, cà tím chiên nước tương, con làm thêm món spaghetti kiểu Ý, đồ xào thập cẩm với nấm rơm, đều lấy nước ngọt từ cùi bắp nấu hôm qua, hương hoa quả phẩm, rồi mấy chị em chở nhau lên Từ đường làm lễ.

Buổi lễ dù neo người giúp việc, nhưng thành tâm và trang nghiêm, thân thiết. Dĩ nhiên con cũng có thể nhờ người nấu nướng, nhưng lại muốn tự tay mình nấu từng món cho chị thì thấy lòng không trống trải. Cả chị Yến và con cùng một ý nghĩ như thế.

Với thành tâm, chắc hẳn chị Tố Lan đang cười vui với chúng, sau những ngậm ngùi áo não mà giữa tiếng chuông giữa lời tụng niệm, dĩ vãng thời hoa niên bất chợt đã xao động tâm hồn của người ở lại trong hoài niệm người ra đi…

Nhưng rốt cùng, cõi ấy hay nơi này, sự ngăn cách có lẽ chỉ dài bằng phút giây của đoá sen vừa nở: "hoa nở thấy Phật chứng vô sanh". Chị Tố Lan đang nằm trong đoá sen ấy. Thái San ơi, mẹ vẫn ở trong tâm của Thái San, Thái San giữ TÂM AN NHƯ ĐOÁ SEN NỞ ẤY LÀ CÓ MẸ.

Kính thương chú, O, các anh chị và các em, các cháu mọi điều an lành

Thái Kim Lan

Tái bút

Năm ni cây nhãn cổ thụ trong vườn có nhiều trái bất ngờ sau hai mươi  năm không có trái. Cả thành phố Huế năm ni được mùa nhãn, nhưng trái nhãn Huế thì chỉ có…trơ hột nhãn…so với nhãn Hưng Yên, nhãn Thái, cơm dày cui!
 

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here