Trang chủ Sáng tác - Nghệ thuật Hoa sứ

Hoa sứ

175
0

Dưới cái nắng nhẹ chuyển mùa tháng Ba không đủ tạo cho mọi người cảm nhận oi bứt mà ngược lại, cùng với dòng chảy thời gian vẫn còn mang nét đẹp và tươi mát của nhưng ngày cuối mùa Xuân.

Trong ánh nắng xế chiều, Phúc và Tâm đang đùa giỡn trước sân, bên cạnh những gốc cây Sứ trơ trọi không còn một chiếc lá. Hai chú tiểu đang đuổi bắt nhau, luồng từ gốc cây này sang gốc cây khác mà quên đi hoàn hôn đã im lìm tắt bóng tự bao giờ. Với độ tuổi ba chỏm tóc trên đầu thì đối với hai chú tiểu, có cái gì gọi là thời gian và không gian kia chứ! Hai chú cứ việc ăn học và đùa chơi thôi.

Nhưng song hành cùng hai chú thì dưới cổng tam quan, dưới những hàng cây sững sờ như đã chết khô theo mùa thu rụng lá đó thầy Đức Niệm đang tràn tư quán chiếu. Như có cùng nhịp đập về thời gian mặc dù thầy Đức Niện không hiểu được tiếng nói chuyện của hàng Sứ nhưng thầy biết rằng cái cảm giác thay mùa đổi áo của cây Sứ là một quá trình nhẫn nại và chờ đợi. Sứ cũng có một thời gian trơ trọi trọc lóc không có một cọng tóc nào, và từ bộ dạng đứng yên như trời tròng đó lại mang theo sự kỳ diệu của sức sống mãnh liệt. Gần ngót hai mùa Đông – Xuân lặng yên chờ đợi, mặt cho thời gian lững lờ trôi, mà không ai để mắt đến.

Đúng vậy, lúc huy hoàng rung rinh trước gió thì con người lại thưởng thức mùi hoa Sứ và biết rằng Sứ đang mùa trổ hoa. Nhưng lúc Sứ đang đứng yên bất động trước cái lạnh mùa Đông  và sự nhộn nhịp của mùa Xuân thì dường như tất cả đều quên lãng …

Thầy Đức Niệm đang lẳng lặng trầm tư về số phận hàng cây Sứ như đang suy nghĩ đến cuộc sống con người. Cũng bao lần con người lên đến đỉnh phồn hoa thì cũng có lúc bao phen trầm mình trong đói kém mịt mù. Lúc cuộc sống vật chất đông đầy thì con người cảm thấy hạnh phúc và thõa mãn với những gì mình đang có. Hơn thế nữa, lúc đó họ cảm thấy mọi người chung quanh họ đều rất tốt và cần đến họ. Nhưng cuộc sống vốn không như dòng suối chảy êm mà là cuộn sóng chập chùng vô thường biến đổi. Chính lúc nguy nan mới biết rõ ai bạn ai thù, và lúc này con người mới cảm nhận được cuộc sống. Họ cảm thấy hụt hẩng, trống trãi khi mọi người xung quanh như đang xa lánh mình, như câu hát:

“Giàu thì nhiều người theo

Quạnh hiu trống trồng vắng khi nghèo…”

Khi hoa Sứ nở là báo hiệu mùa Phật Đản sắp về, những tàu lá xanh đậm có thể tỏa ra một khoảng bóng dim cho người ngồi dưới gốc cây khi trời trưa nắng. Dưới ánh nắng những ngày đầu hè, hoa Sứ trắng như những vì sao lấp lánh lộng lẫy dưới bầu lá xanh nền để phản chiếu lên sự rạng rỡ giá trị của hoa Sứ.

Không gian càng về tối thì mùi hương hoa Sứ càng ngào ngạt, nhẹ nhàng tỏa hương theo gió đi vào lòng người như đang xoa dịu tâm trạng của thầy Đức Niệm. Thầy đang đi quanh những gốc cây Sứ và nhặt những bông hoa vừa mới rụng dưới sân, hành động này khiến hái chú tiểu Phúc và Tâm bất chợt dừng cuộc chơi chạy lại bên thầy. Phúc hỏi:

Bạch thầy! Thầy nhặt hoa Sứ để làm lồng đèn cúng Phật sao ạ? Tâm lúc này cũng nhanh nhảu xen vào, giọng lếu nghếu nói như sợ ai cướp mất câu nói của mình: “ Như mọi năm thầy làm để treo trên chánh điện phải không ạ?”.

Hai chú tiểu đã phá tan sự trầm tư và dòng suy nghĩ của thầy Đức Niệm . Thầy mĩm cười và nói: “ Không, thầy lượm vào phơi sương để sáng mai chế trà đó. Hai con có nghe mùi thơm của hoa Sứ không? Hai chỏm thi nhau trả lời: Dạ, có ạ!

Thầy dạy: Ừ! Hoa thơm thật, đợi ít bửa sắp đến rằm thì chúng ta ra hái hoa làm đèn cúng dường Phật Đản nha!

Cả ba thầy trò cùng cười thì tiếng chuông vang lên báo hiệu trời đã tối và giời tụng kinh sắp đến. Ba thầy trò nhắt tay nhau vào chùa dưới làn hương hoa Sứ.

B.N.H

                                                              

 

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here