Trang chủ Sáng tác - Nghệ thuật Có những ngày chẳng biết sẽ về đâu

Có những ngày chẳng biết sẽ về đâu

162
0

Có một buổi sáng nào đó thức dậy, vén rèm nhìn qua khung cửa sổ, thấy nắng tràn ngập trên những con đường. Gió lao xao rộn rã đón chào, pha một ly capu rồi mở nhạc, những điệu ballad của Eros Ramazotti vang lên trong căn phòng kí túc. Thấy lòng nhẹ nhàng và bình yên quá đỗi. Đôi lúc, thấy cuộc đời của mình bình lặng quá, nhưng đã chọn cách sống như vậy rồi nên vẫn thây vui, vẫn thấy luôn có một niềm tin bên ngực trái phía con tim…

 

Vậy là đã hai tháng đặt chân tới thành phố này. Hai tháng với những chênh vênh, nụ cười và cả những giọt nước mắt. Hai tháng lênh đênh trên biển cảm xúc, của nắng, của mưa, của những ngày giông bão. Hai tháng đắm chìm mình trong những khắc khoải và một tháng vật lộn với chính mình từ một trái tim đầy quẫy đạp. Hai tháng với những nỗi buồn không cất nổi vào tim. Nhớ có lần anh BBM nói với mình rằng: „Anh vẫn quan niệm là khó khăn và nỗi buồn nên được đối xử…ngược nhau. Khó khăn đan xen thì như cuộn chỉ rối, phải tháo tung nó ra rồi gỡ từng nút một. Còn nỗi buồn chồng chất thì như nắm giấy lộn. Mình phải vo nó vào thành một nắm rồi… vứt vào chỗ khuất. Như vậy sẽ nhẹ nhàng và thanh thản hơn”.

 

Tháng ngày qua đi, trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống & tình cảm, càng lớn càng nhận ra rằng: Có những tình cảm tốt nhất là hãy để nó ngủ yên trong ngăn kéo của sự lãng quên và có những tình cảm phải đấu tranh để giành lại niềm vui, hạnh phúc. Lúc 20, đã rất nhiều lần phải thốt lên: “Giá như ngày ấy…”. Bây giờ phải sống như thế nào để sau này, câu nói ấy không phải thốt lên từ trái tim mình nữa. Càng lớn, càng nhận ra: Cuộc đời này quá đủ nỗi buồn rồi, còn yêu thương nhau được ngày nào thì đừng làm đau lòng nhau nữa. Những kiêu hãnh, những ngông cuồng của một thời tuổi trẻ rồi cũng sẽ lặng dần trôi khi người ta thực sự trưởng thành. Dẫu thế nào thì cũng vẫn muốn đánh dấu những vệt thời gian bằng nụ cười hơn là những giọt nước mắt.

 

Hôm nay đây khi ngồi trên chiếc ghê ven đường Sächsische Weinstraße nhìn ra dòng sông Elbe hiền hòa bên cây cầu Blaues Wunder, nhìn nắng cười mình trên những đồi nho và gió bay tung tràn mái tóc, tự nhiên mình nước mắt chảy dài. Khóc vì nhận ra một điều đơn giản rằng: Thực ra mình đang rất hạnh phúc! Đừng nghĩ quá nhiều về ngày mai, bởi có những điều sẽ không nằm trong sự sắp đặt của ta. Đã có rất nhiều khoảnh khắc thẫn thờ khi nghĩ về một tương lai mịt mù phía trước, nhưng rồi lạ thay, luôn có một điều kì diệu xảy ra và lái những suy nghĩ đó qua một bến bờ, một dòng sông khác. Phút giây thở phào nhẹ nhõm cũng là phút giây trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Tại sao trong suốt thời gian qua, mình lại có thể đầu tư quá nhiều thời gian cho những vẩn vơ ấy?

 

Lặng lẽ nhìn vào gương, bỗng thấy mình xinh tươi và rạng rỡ hơn nhiều. Có lẽ, khi trái tim bình yên và cái đầu thanh thản, nụ cười sẽ trở lại – nơi mà có nhiều ngày mình đã hơn một lần để tuột khỏi đầu môi.

 

H.Y.A

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here