Trang chủ Phật giáo với Tuổi trẻ Ca sĩ Thanh Lam: tôi tìm đến Phật giáo là cảm giác...

Ca sĩ Thanh Lam: tôi tìm đến Phật giáo là cảm giác gần gũi

204
0

– Tôi nhìn thấy trên facebook của chị những bức ảnh chụp từ Tây Tạng, Ấn Độ… Vẻ như gần đây, chị quan tâm nhiều đến Phật giáo?

– Đầu tiên thì chỉ là do một người bạn rủ. Đó là một chuyến đi hết sức ý nghĩa, có tính khai mở đối với mình: yết kiến đức Đạt-lai Lạt-ma, được trực tiếp nghe ông thuyết giảng về đạo Phật ngay chính tại đất Phật. Và sau chuyến đi đó, rất nhiều điều đã thay đổi đối với bản thân tôi. Cảm giác như mình vừa mở được một cánh cửa, một miệng hang sâu hun hút mà lâu nay mình không biết, không tin đằng sau đó là cả một thế giới vô cùng sâu xa và rộng lớn, vừa gần lại vừa xa, vô hình mà lôi cuốn hết sức. Nó làm đầy mình lên lúc nào không biết, và đó chính là điều tôi cảm thấy mình cần hơn cả, trên hành trình nuôi giữ cảm hứng làm nghề.

– Đó là một nhu cầu thực có cho cái nghề đầy áp lực của chị, hay ít nhiều, nó cũng đang là… “mốt” trong showbiz Việt lúc này?

– Chả cứ gì nghề này! Bạn không nhận thấy cuộc sống này thực ra rất khô khan sao, nếu như mình không để ý tưới tắm và làm đầy nó? Hoặc cuộc sống không đến nỗi vậy, mà chỉ là mình đã chai sạn đi, đã thấu đáo quá mức cần thiết khi nhìn mọi sự, để đến nỗi không còn có thể… yêu mù quáng một người đàn ông nào (cười). Hay chẳng hạn như lúc này đây, chúng ta ngồi nói chuyện với nhau, tôi giỏi lắm cũng chỉ giấu đi được chừng 10% ý nghĩ của tôi với bạn thôi, đúng không? 90% kia đã mất đi lớp áo bảo vệ của nó, hoặc do tôi, hoặc do bạn – tạo nên cảm giác bất an vì cảm thấy không còn được che chắn bởi một mái che vô hình nào đó. Tuy nhiên, điều tôi cần ở Phật giáo lại không hẳn là một mái che mà đúng hơn, là một cánh cửa, một cánh cửa huyền bí.

– Kể cũng lạ nhỉ. Thường người ta tìm đến những cánh cửa tâm linh khi gặp phải những điều bất hạnh trong cuộc sống. Còn chị, theo như tôi biết, lại đang trong những ngày “đẹp trời”. Vậy vì sao lại là lúc này, mà không phải lúc trước?

– Ngày xưa thì đúng là cũng có những lúc mình cảm thấy khổ thật, cũng đã có lúc nghĩ: Hay chết quách cho rồi. Vì có cái khổ nào bằng khổ về tinh thần, nhất là khi mình còn là nghệ sỹ. Tận sâu trong bản năng, hình như là mình không sợ chết. Ngay từ bé mình đã luôn cảm thấy chẳng bao giờ sợ chết. Nên khi gặp đạo Phật, mình lại càng cảm thấy đồng cảm về cách nhà Phật quan niệm hết sức nhẹ nhàng về cái chết. Chính xác là tôi tìm đến Phật giáo không phải để mưu cầu hạnh phúc hay bám víu niềm tin. Mà như đã nói, bên cạnh sự bí hiểm, chính là cảm giác gần gũi…

 

 

Trích từ bài phỏng vấn: Diva Thanh Lam: “Tôi tự do vì người đàn ông của tôi tự tin” (Đẹp online)

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here