Trang chủ Phật giáo với Tuổi trẻ Bức thư gửi mẹ

Bức thư gửi mẹ

135
0

Con viết cho mẹ khi con đang thấy lòng mình hoang mang, lo sợ, lạc lõng và cô đơn. Hôm nay con đã khóc, con khóc dù con đã lớn, con khóc vì ước rằng có mẹ ở bên, con cần được nói “ Mẹ ơi! Con mệt mỏi quá”. Con khóc vì con sợ mình sẽ gục ngã, sẽ bỏ cuộc mẹ à, con khóc vì con thấy mình có lỗi với ba mẹ, hổ thẹn với mấy em. Con nhớ mẹ…

———————————————-


Trường Xuân, đêm dài….07/03/2014

Mẹ kính yêu..!

Giờ này chắc mẹ đã ngủ. 

Con viết cho mẹ khi con đang thấy lòng mình hoang mang, lo sợ, lạc lõng và cô đơn. Hôm nay con đã khóc, con khóc dù con đã lớn, con khóc vì ước rằng có mẹ ở bên, con cần được nói “ Mẹ ơi! Con mệt mỏi quá”. Con khóc vì con sợ mình sẽ gục ngã, sẽ bỏ cuộc mẹ à, con khóc vì con thấy mình có lỗi với ba mẹ, hổ thẹn với mấy em. Con nhớ mẹ…

Con khóc. Và con nghĩ về mẹ. Con đã làm được những gì cho mẹ. Thưa mẹ, con thật sự xin lỗi.

– Ngày cấp 1 con xin mẹ 3.000 đồng để đóng tiền mua hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Rồi 500 đồng ăn sáng, rồi tiền ăn quà vặt. Đi học về thấy mẹ đi bán mấy con cá vừa bắt được cùng ba, được 15000 đồng mẹ nói vậy… chân mẹ thường đau mỗi tối (cuốc bộ lên đến Bao Vinh mới bán được cá lận mà ). Anh em con không hề nghĩ được rằng, để có được những đồng tiền đó ba mẹ phải sống với gió sương, thuyền ngược chiều gió mới có cá ăn. Tụi con vẫn vô tư như bao đứa trẻ khác, vẫn đòi hỏi thứ này vật kia. Tụi con là con nít mà mẹ. Hết cấp 1 con xếp áo quần đến với chốn thiền môn, ngày con ra đi con thấy ba mẹ cười, con vô tư nghĩ ba mẹ luôn vui tươi ( hằng ngày ba mẹ hay cười rứa mà ) con không biết con đường con chọn đó là gì, chỉ hiểu là đi tu, không ăn thịt cá, không lấy vợ, không chơi bời, rất cực khổ ( ba nói vậy nên con chỉ hiểu có vậy thôi mẹ nà ), mẹ biết vì răng khi ba nói “ đứa mô đi tu thì đi đi, tui cho đi đó, chứ ở nhà 7 miệng ăn nuôi không nổi” con liền giơ tay lên mà không suy nghĩ gì không? Tại con thương ba mẹ cực khổ đó, chứ con có biết đi tu là gì đâu. Sau này con mới hiểu….

Con lên thành phố

– Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ mặc váy và đi dép cao. Họ bước những bước đi uốn dẻo nhẹ nhàng lịch lãm, không vội vã, tất bật như mẹ. 8h tối họ trang điểm và đi cafe, mẹ cơm nước, giặt giũ và mắc màn cho chúng con ngủ.

– Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ nói về khiêu vũ, về những chuyến công tác đi mệt lử nhưng biết nơi này, nơi kia, biết món này món kia. Còn mẹ của con, biết nhiều thứ hơn họ, nào giặt giũ, nấu cơm, ruộng vườn, bán buôn, nuôi chồng chăm con … nhiều mẹ nhỉ, trên này họ không được nhue mẹ đâu mẹ nà .

– Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Chồng họ chở đi siêu thị mỗi tuần, và đi mua cho những bộ quần áo đẹp. Vậy mà những lúc chán chồng, họ đi ra phố phường với đám bạn, và vào vũ trường, vào cafe. Còn mẹ, mẹ khóc mỗi khi bố làm mẹ buồn. Và mẹ nói với chúng con: “Chỉ mẹ được nói bố, chúng mày là con dù bố mẹ có sai đến thế nào cũng không có quyền nói…”. Mẹ chỉ được bố dẫn đi ăn kỵ, ăn giỗ chứ con có thấy bố dẫn mẹ đi mua sắm mô, toàn mẹ đi chợ một mình mẹ hi.

– Mẹ nà!

CON CHƯA BAO GIỜ NÓI ĐƯỢC 1 CÂU CHÚC MẸ. 

Nhưng…mẹ biết không, con luôn nghĩ tới mẹ đầu tiên. Con luôn thế. Ngày bé, có lần con làm tặng mẹ bài thơ nhưng không dám đưa, tác phẩm đầu tay của con đó, có lần trộm được cái bông mận thơm, nhưng không đem tặng mẹ được, hì hì con ột dột mẹ nờ. Có lẽ do mình ở quê mẹ nhỉ? Ở quê những bà mẹ đầu tắt mặt tối, chẳng chồng con nào tổ chức ngày của mẹ, ở quê..khi mà 1 người con nói ra từ: Con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ là điều không tưởng… những đứa trẻ chỉ biết khóc khi mẹ ốm, chỉ biết làm giúp mẹ khi mẹ đau, và chỉ biết chịu những trận đòn đôi khi oan uổng vì mẹ đang quá mệt mỏi khi có điều gì tệ hại lắm xảy ra…

Mẹ của con. Lúc này con nhớ về tuổi thơ con. Quãng đời con trải qua bên mẹ. Chúng con luôn có mẹ ở bên. Chúng con đã lớn khôn, đứa nào cũng sáng sủa khôn ngoan, ai cũng khen mẹ thật giỏi, bố thật may vì có mẹ… Bố con cũng là một người đàn ông tuyệt vời phải không mẹ. Dẫu đôi lúc bố làm mẹ buồn, nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? Con cũng thấy xấu hổ lắm, khi con, khi em con, chẳng ngoan như những gì mẹ đã chờ mong. Cuộc sống của con bây giờ nhiều nổi niềm, ưu tư lắm mẹ ạ, nhưng con sẽ không nói cho ba mẹ biết đâu, con không có quyền đặt thêm gánh nặng cho ba mẹ nữa, ba mẹ yên tâm anh em chúng con nay đã lớn cả rồi, tự đứng vững bằng đôi chân của mình rồi, ba mẹ yên tâm nhé.Nhờ ơn sâu của ba mẹ cả đấy.

Mẹ. Mẹ ngủ đi, đừng thức nữa, sao giấc ngủ mẹ chẳng bao giờ ngon thế. Sao sau 1 đêm mắt mẹ càng quầng? Sao mẹ hay ốm đau?

Mẹ. Con yêu mẹ. Con yêu mẹ. Và con sẽ sống thật tốt như những gì con đã hứa với ba mẹ. ” Sống không quỵ lụy ai, không hài lòng và không giả dối “.

Con sẽ không khóc nữa đâu mẹ. Nói nhỏ mẹ nghe nhé, con trai của mẹ mít ướt lắm đó, không giống vẻ bề ngoài mạnh mẽ , mập mạp vậy đâu.

Con của mẹ

Hiếu Tử

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here